NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 1386

Anh trai?

Gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đã không thể dùng khó coi để hình dung nữa rồi, Nhan Nhã Tịnh một chút cũng không hoài nghi, một giây sau Hà Hân Nghiên sẽ trực tiếp bị anh xẻ làm tám mảnh.

Hà Hân Nghiên hoàn toàn không ý thức được mối nguy hiểm, cô như cũ vẫn đang chìm đắm trong tưởng tượng về siêu cấp muội khống, “Anh hai Lưu, tôi biết anh là đến để cổ vũ trợ uy cho Cậu Thẩm mà! Thật hâm mộ chủ nhiệm Nhan có thể có người anh trai tốt như anh, bằng lòng tận mắt làm chứng cho hạnh phúc của chị ấy!”

Vu Tiếu không đến mức thần kinh thô như Hà Hân Nghiên, cô ấy nhạy cảm nhận thấy bầu không khí có chút gì đó không đúng lắm, nhưng lại nghĩ tới các phương tiện truyền thông lớn đều nói, Cậu hai Lưu có một gương mặt siêu cấp núi băng, cô cũng liền thoải mái.

Cậu hai Lưu đối với em gái tốt như vậy, chắc chắn là mặt lạnh tim nóng nha! Cô không thể để vẻ bề ngoài giả dối lạnh như băng của Cậu hai Lưu lừa dối được!

Nghĩ như vậy, Vu Tiếu cũng muốn góp giọng với anh, “Anh hai Lưu, chúng ta cùng nhau cổ vũ trợ uy cho Cậu Thẩm nhé!”

Vu Tiếu cảm thấy, Cậu hai Lưu đối với Nhan Nhã Tịnh tốt như vậy, cô ấy cũng nên giúp Nhan Nhã Tịnh nói vài câu, cô ấy nghĩ nghĩ, liền vội nói, “Anh hai Lưu, chủ nhiệm Nhan của bọn tôi thường xuyên nhắc đến anh, cô ấy nói anh là người anh trai tốt nhất trên đời!”

Ý ngoài lời của Vu Tiếu chính là, chủ nhiệm Nhan của bọn tôi đều đã khen anh như vậy, sau này anh người anh trai này, phải càng thương em gái nha!

Người anh trai tốt nhất?

“Hừ!”

Một tiếng cười lạnh từ bờ môi mỏng của Lưu Thiên Hàn tràn ra, Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu hai mặt nhìn nhau, lời bọn họ nói có gì không đúng sao? Sao Cậu hai Lưu nhìn có vẻ ghét bỏ lại xem thường thế kia?

Cuối cùng, Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên nhất trí nhận định rằng, phương thức biểu đạt ngôn ngữ của tổng tài cao lãnh tương đối đặc biệt, một tiếng “hừ” này của anh, hẳn là tán đồng với ý nghĩa trong lời nói của các cô.

Được sự đồng ý của Lưu Thiên Hàn, Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên cơ hồ dốc hết sức lực từ thuở hồng hoang mà nháy mắt ra hiệu với Nhan Nhã Tịnh, ra hiệu cô mau mau thân mật với Cậu Thẩm một chút.

Nhan Nhã Tịnh co rút khoé môi, hai người đồng đội này của cô đều sắp hại chết cô rồi, còn không biết ngại mà đá lông nheo với cô?

Nếu Anh Lưu đánh gãy chân cô, cô cũng nhất định phải đánh gãy chân các cô ấy!

Tầm mắt của Lưu Thiên Hàn, giống như lưỡi dao mà quét xuống trên mặt Nhan Nhã Tịnh, cô yếu ớt mím mím khoé môi, xoay mặt qua nhìn anh, “Anh… anh hai…”

“Hừ!”

Rét lạnh thấu xương.

Vu Tiếu cảm thấy có chút sai sai, cô đưa mắt ý hỏi Hà Hân Nghiên, Cậu hai Lưu có phải có chút quái lạ không! Giọng điệu quái gở, chính là cách mà anh yêu chiều em gái sao?

Hà Hân Nghiên nhướng nhướng mày với cô ấy, có từng đọc qua tiểu thuyết tổng tài bá đạo chưa? Có lẽ Cậu hai Lưu ngoài mặt đối với chủ nhiệm Nhan giọng điệu quái gở, nhưng sau lưng lại yêu chiều tới trời không chừng!

“Anh hai, sao anh lại đến đây? Anh bận rộn như vậy, anh về trước đi.”

Nhan Nhã Tịnh quyết định hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng với Thẩm Quyện, miễn cho cô cứ cách năm ngày ba bữa lại phải bị doạ một lần như này, có điều, trước khi trao đổi thẳng thắn với Thẩm Quyện, cô cần phải tiễn vị tôn đại phật này đi trước.

“Hừ!”

Bình luận

Truyện đang đọc