Chương 1171
Tô Thu Quỳnh ngày đêm canh giữ bên người anh ta, tốt đẹp đến mức khiến anh ta trong lúc ngủ khoé môi cũng cong cả lên.
Dạo này Lâm Tiêu làm nũng thành nghiện, anh ta đang muốn làm nũng với cô thì điện thoại của Tô Thu Quỳnh vang lên.
Tô Thu Quỳnh nhận một cuộc điện thoại là bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng điều khiến anh ta suy sụp là, cô ấy lại muốn mua quần áo gì đó cho một người đàn ông nào đó tên là Lê Thị Mặc!
Lâm Tiêu cảm thấy miệng vết thương sắp khỏi đó của mình lại bắt đầu đau rồi, một mạch đau đến tận tim gan luôn.
Đau đến phát chua.
Lâm Tiêu trước giờ cuồng ngạo không chịu bó buộc, cũng chỉ có trước mặt Tô Thu Quỳnh mới dịu ngoan như vậy, trong lòng anh ta rõ ràng chua đến lan tràn lên rồi, nhưng anh ta lại sợ nếu anh ta quản quá rộng, Tô Thu Quỳnh sẽ không để ý tới anh ta nữa, chút ngọt ngào anh ta mới có được cũng sẽ biến mất.
Anh ta chỉ có thể uyển chuyển hỏi Tô Thu Quỳnh, “Thu Quỳnh, em phải ra ngoài sao?”
“Ừ, em đi Tầm Viên một chuyến, tiện thể gặp một người bạn.” Tô Thu Quỳnh thấy Lâm Tiêu giãy dụa muốn từ trên giường bò dậy, cô ấy vội ấn anh lại về giường, “Lâm Tiêu, anh đừng cử động linh tinh! Anh lại muốn làm nứt vết thương ra có phải không!”
Nghe Tô Thu Quỳnh nói vậy, trên mặt Lâm Tiêu khó tránh hơi mất tự nhiên, anh ta không nhịn được lại nhớ tới chuyện hai ngày trước anh ta làm nứt vết thương.
Tô Thu Quỳnh chủ động kéo kéo tay anh ta, anh ta vừa kích động lên, vậy là liền khiến miệng vết thương bị nứt ra mất!
Lâm Tiêu anh ta đời này chưa từng mất mặt như vậy qua!
Lâm Tiêu không muốn làm nứt miệng vết thương, nhưng việc Tô Thu Quỳnh mua quần áo cho người đàn ông khác, Lâm Tiêu cũng không cách nào bình tĩnh hoà nhã mà bỏ qua được.
Anh ta tiếp tục dùng ngữ điệu uyển chuyển hỏi, “Thu Quỳnh, có phải em rất thích người bạn đó của em hay không? Thu Quỳnh, em có thể đừng thích người khác nữa có được không?”
Bây giờ em còn chưa thích anh, nếu em lại thích người khác nữa thì anh càng không có cơ hội rồi.
Tô Thu Quỳnh không ngốc, tuy Lâm Tiêu không nói rõ, nhưng cô ấy có thể nghe ra, anh ta là hiểu lầm cuộc điện thoại vừa rồi.
Nhìn dáng vẻ thấp thỏm lại lo được lo mất đó của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh không nhịn được khoé mắt cay cay.
Lâm Tiêu, một người đàn ông ngông cuồng cỡ nào chứ! Lâm Tiêu mà trước kia cô nghe đồn, xấu tính muốn chết, sao có thể ép dạ cầu toàn lấy lòng một người phụ nữ chứ!
Tô Thu Quỳnh xoay người, từng bước một đi đến bên giường, tay nắm chặt lấy tay anh ta, mười ngón lồng vào nhau.
Lâm Tiêu vui sướng trong lòng, anh ta cảm thấy, chỉ cần được đến gần Tô Thu Quỳnh như này, kêu anh ta chết ngay lập tức, anh ta cũng không có gì oán hận hối tiếc.
“Lâm Tiêu.”
Tô Thu Quỳnh đột nhiên mở miệng, trên gương mặt quen mang theo một lớp mặt nạ kia của cô ấy, khó có được vẻ đơn thuần tự nhiên, còn có cả sự ngượng ngùng khó tả.
“Lâm Tiêu, hình như em có chút thích anh rồi.”