Chương 1224
Cuối cùng, vô số hình ảnh từ từ hợp lại, dần dần mờ nhòe không rõ lắm, thứ rõ ràng duy nhất lại giọng nói của anh Lưu.
Nhan Nhã Tịnh, em thích ai?
Nhan Nhã Tịnh vẫn nhắm mắt nhưng lại cười tủm tỉm, vỗ nhẹ bàn tay chọc buồn mặt mình: “Anh Lưu ngốc đấy à! Em thích anh chứ ai vào đây nữa!”
Anh Lưu, thích anh chứ ai vào đây!
Hiện tại đã là đầu hạ, trong phòng cũng ấm áp vô cùng, nhưng khoảnh khắc này Lưu Thiên Hàn chỉ cảm thấy lạnh tới thấu xương.
Nói cho cùng vẫn là anh lừa mình dối người, cái cô gọi là thích anh, cái cô gọi là trong lòng chỉ có mình anh đều là giả dối thôi. Người cô thích trước nay chỉ có em trai Lưu Thiên Hàn của anh!
Cũng phải thôi, hai người mới quen nhau bao lâu chứ? Dù cho thật sự gặp phải tình yêu sét đánh cũng nào có nhiều tình yêu đậm sâu tới ghi tâm khắc cốt như vậy!
Anh lại ngu ngốc làm thế thân cho người ta một lần!
Lưu Gia Thành anh sao có thể đáng buồn tới tình trạng này cơ chứ!
Lưu Thiên Hàn như chưa từ bỏ ý định, lại hỏi ra một câu.
“Còn Lưu Gia Thành thì sao?”
“Lưu Gia Thành?” Giọng Nhan Nhã Tịnh nghe rõ vẻ hoang mang, sau đó lập tức cười ngây ngô, vô tư lự.
“Anh Lưu ngốc đấy à! Sao em lại thích Lưu Gia Thành được!”
“Anh Lưu, trái tim em chỉ có anh thôi, Lưu Gia Thành… trong lòng em, anh hai… chỉ là anh hai…”
Trong lòng em, anh hai chỉ là anh hai…
Từ những lời này của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn nghe ra chuẩn xác một tầng ý tứ khác. Trong lòng cô, Lưu Gia Thành anh chẳng là cái thá gì hết.
“Nhan Nhã Tịnh, đêm nay… ai làm với em?” Hai mắt Lưu Thiên Hàn đỏ đậm như thú hoang bị buộc tới tuyệt cảnh, anh ghì chặt lấy bả vai Nhan Nhã Tịnh, gằn từng tiếng hỏi.
Anh nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh không chớp mắt, cảm thấy vô số tế bào khát máu điên cuồng va chạm trong cơ thể. Anh gần như dùng toàn bộ sức lực cũng không cách nào áp chế.
Nếu… nếu lời cô nói không phải đáp án mà anh muốn nghe, anh rất sợ mình không khống chế được mà giết cô!
Không nghe được Nhan Nhã Tịnh đáp lại, Lưu Thiên Hàn khàn giọng hỏi lại một lần: “Nhan Nhã Tịnh, nói mau! Đêm nay em làm với ai!”
Nhan Nhã Tịnh ghét nhất bị người quấy rầy lúc mình ngủ.
Giờ cô ngủ đến mơ màng, mộng đẹp bị người ta quấy rầy cắt ngang, trong mơ cô đang nhiệt tình ôm hôn anh Lưu đến nơi rồi, vậy mà âm thanh này lại chọc cho cô làm cách nào cũng không hôn được anh Lưu.
Không hôn được anh Lưu, Nhan Nhã Tịnh khó chịu vô cùng, giọng nói cũng có vài phần nóng nảy.
Cô dùng sức tránh khỏi vòng tay Lưu Thiên Hàn, gương mặt nhỏ nhắn buồn bực nhăn thành một đoàn: “Anh Lưu, anh bị ngố thật đấy à! Đêm nay ngoài anh ra thì…”
“Nhan Nhã Tịnh, tôi là Lưu Gia Thành!”