CHƯƠNG 443
Nên anh ta chỉ có thể tóm mạnh lấy tay Tô Thu Quỳnh rồi kéo cô ấy ra ngoài: “Tô Thu Quỳnh, tôi sẽ cho cô biết rốt cuộc Chiến Mục Hàng này là cái gì?”
Lúc trước Chiến Mục Hàng đã từng nghĩ tới chuyện Tô Thu Quỳnh sẽ ngủ với người đàn ông khác. Chỉ nghĩ tới đó thôi mà Chiến Mục Hàng đã tức giận tới mức muốn giết người rôi. Bây giờ tận mắt nhìn thấy Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh thân mật như thế, anh ta sôi máu tới mức muốn huỷ thiên diệt địa luôn.
Anh ta nhất định phải dạy dỗ Tô Thu Quỳnh. Để cô ấy biết rốt cuộc mình là người phụ nữ của ai!
Tô Thu Quỳnh cười lạnh hất tay Chiến Mục Hàng ra: “Chiến Mục Hàng, dù tôi có là chó là heo hay là shit thì cũng không liên quan tới anh! Chiến Mục Hàng, anh đừng có chạm vào tôi, thật ghê tởm!”
Ghê tởm!?
Ha!
Chiến Mục Hàng cảm thấy mình bị Tô Thu Quỳnh ép phát điên rồi. Anh ta ghê tởm, thế Lâm Tiêu không ghê tởm sao?!
Loại hoa hoa công tử như Lâm Tiêu sao có thể thật lòng với cô ấy chứ!
Chỉ là tìm chút cảm giác mới mẻ thôi!
Tô Thu Quỳnh, cô đúng là vừa ti tiện vừa không biết tự ái!
“Tô Thu Quỳnh, cô đúng là đáng chết!”
Chiến Mục Hàng vừa định nắm lấy tay Tô Thu Quỳnh lần nữa thì Lâm Tiêu đã xông lên.
“Chiến Mục Hàng, buông cô ấy ra! Cô ấy là người phụ nữ của tôi!”
Nghe Lâm Tiêu nói thế, Tô Thu Quỳnh không khỏi nhíu mày, cô là người phụ nữ của anh ta sao?! Não anh ta có vấn đề à!
Sao đêm nay cô ấy lại xui xẻo thế không biết, cứ gặp hết kẻ điên này tới kẻ điên khác!
Đương nhiên Chiến Mục Hàng không muốn buông Tô Thu Quỳnh ra. Khi anh ta đang định kéo Tô Thu Quỳnh ra khỏi biệt thự của Lâm Tiêu thì điện thoại của Chiến Mục Hàng bỗng reo lên.
Thấy tên Lưu Thiên Hàn trên màn hình, anh ta nghĩ một lúc rồi mới nhấc máy.
Nhân lúc Chiến Mục Hàng nghe điện thoại, Tô Thu Quỳnh đạp Lâm Tiêu một cái rồi lao ra ngoài với tốc độ nước rút 100m trên đôi giày cao gót của mình.
Lâm Tiêu vốn định đuổi theo Tô Thu Quỳnh nhưng hiện tại, anh ta đã bị Chiến Mục Hàng đánh bầm dập, cộng với khuôn mặt tuấn tú của anh ta đều bầm tím và sưng đỏ hết cả lên, thật sự rất khó coi nên anh ta cố kìm suy nghĩ đuổi theo Tô Thu Quỳnh xuống.
Tô Thu Quỳnh cứ nghĩ sau khi rời khỏi biệt thự của Lâm Tiêu thì cô sẽ được an toàn. Ai ngờ cô ấy vừa đi trên đường được vài bước thì đã bị Chiến Mục Hàng kéo vào trong siêu xe,
Vết thương trên lưng cô ấy lại bị rách ra, đau đến tận cùng xương cốt.
Đau như thế nhưng Tô Thu Quỳnh không hề cau mày. Đau đấy nhưng dù sao từ trước tới nay, Chiến Mục Hàng chưa từng biết thương xót cô là gì.
Một trận cưỡng ép.
Sau khi thoả mãn, anh ta mới hất cô ra rồi nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ như một vị vua cao cao tại thượng: “Tô Thu Quỳnh, nói! Có phải Lâm Tiêu cũng làm thế với cô không!? Tôi giỏi hay cậu ta giỏi!”
Lồng ngực của Tô Thu Quỳnh phập phồng dữ dội. Cảm giác bị sỉ nhục mạnh mẽ lan toả khắp tứ chi và xương cốt của cô. Cô ấy hận, hận tới mức muốn cắn lưỡi.
Trên thế giới này, người mà cô ấy không muốn tiếp xúc nhất lại là người hết lần này tới lần khác bất chấp ý kiến của cô mà cưỡng hiếp cô!
Anh ta dựa vào cái gì!