CHƯƠNG 375
Thấy Nhan Nhã Tịnh nhìn chằm chằm mình, sắc mặt Trịnh Kiều có hơi khó coi: “Nhan Nhã Tịnh, cô nói thế là ý gì đây? Cô đang định chối chết cũng không nhận tội đúng không? Ban nãy chúng tôi đều thấy hết rồi, chính cô dùng dao nhỏ để rạch hỏng chiếc túi này!”
“Đúng, chúng tôi đều thấy được! Nhan Nhã Tịnh, chúng tôi có thể làm chứng. Chuyện ngày hôm nay cô đừng hòng giở trò!” Cao Trúc đeo kính râm, dáng vẻ cực trịch thượng ngạo nghễ.
Bị chỉ trích như thế nhưng trên mặt Nhan Nhã Tịnh vẫn không có chút bối rối nào: “Trịnh Kiều, Cao Trúc, hai người nói đùa đấy à? Nếu tôi muốn phá hoại, tôi sẽ ngốc đến độ để cho các người nhìn thấy chắc?”
Lời này của Nhan Nhã Tịnh khiến cho Trịnh Kiều và Cao Trúc cứng họng. Cuối cùng vẫn là Dương Quỳnh Thư sực tỉnh lại đầu tiên, nhìn Nhan Nhã Tịnh với ánh mắt xem thường: “Đương nhiên cô không muốn chúng tôi nhìn thấy rồi! Nhưng cô xui rủi, cuối cùng vẫn bị chúng tôi thấy được!”
Chu Bội Linh tỉnh táo lại, cô ta vội nói với Nhan Nhã Tịnh: “Cô Nhan, nếu chỉ có một người nhìn thấy cô phá hoại túi của chúng tôi thì còn có thể cho là nhìn nhầm. Nhưng hiện tại cả ba người đều nhìn thấy, không lẽ nói mọi người đều hoa mắt hết cả sao?”
“Cô Nhan, tôi không muốn làm khó dễ cô, tôi cũng hy vọng cô đừng khiến chúng tôi phải khó xử. Chúng ta thảo luận về thủ tục bồi thường nhé?”
Nhan Nhã Tịnh cười mỉa: “Xin lỗi, tôi không có thói quen xem tiền như cỏ rác. Muốn tôi bồi thường ấy hả? Tôi hoàn toàn không đồng ý!”
“Cứ quyết định như vừa rồi, giao cho cảnh sát xử lý đi! Nói thật, tôi còn chưa đụng vào cái túi này thì làm hỏng nó kiểu gì được? Cảnh sát cũng không ngốc, trên cái túi còn chẳng có dấu vân tay của tôi, bọn họ sẽ không vu oan tôi. Báo cảnh sát đi! Tôi còn mong chờ cảnh sát đến trả lại sự trong sạch cho tôi đây!”
Sau khi nghe Nhan Nhã Tịnh nói, sắc mặt Trịnh Kiều và Cao Trúc càng thêm khó coi. Quả thật như vậy, hôm nay camera của cửa hàng bị hỏng, nếu cảnh sát muốn điều tra chuyện này thì dấu vân tay trên túi chính là điểm mấu chốt để phá án.
Chiếc túi này là mẫu mới nhất của cửa hàng, mới vừa về hồi chiều, vẫn chưa có bao nhiêu người chạm vào nó, sử dụng dấu vân tay để xác định người đã phá hỏng nó là không khó.
Đầu ngón tay của Trịnh Kiều run lên mất kiểm soát, trên túi xách không hề có dấu vân tay của Nhan Nhã Tịnh nhưng lại có dấu vân tay của cô ta! Nếu để cảnh sát điều tra ra cô ta, cô ta sẽ xấu hổ chết mất!
Trịnh Kiều rất muốn lấy khăn ướt lau túi, nhưng hiện tại xung quanh có rất nhiều người, nếu cô ta vội vàng muốn lao túi như thế, vậy chẳng khác nào chứng minh rằng cô ta đang hãm hại Nhan Nhã Tịnh à!
Trịnh Kiều nhanh chóng động não: “Nhan Nhã Tịnh, dấu vân tay không giải quyết được vấn đề gì hết! Ai mà biết khi cô phá hoại chiếc túi thì có mang găng tay hay không chứ! Nhan Nhã Tịnh, cô làm ơn đừng ngụy biện nữa, đã làm sai thì phải sửa! Tất cả chúng tôi đều hi vọng cô có thể bồi thường thiệt hại cho cửa hàng!”
“Xin mọi người nhường đường!”
Trịnh Kiều vừa dứt lời, Nhan Vũ Trúc liền xô đẩy đám đông rồi đi tới trước mặt Chu Bội Linh.
Cô ta nhìn Chu Bội Linh với vẻ mặt áy náy: “Quản lý Chu, thật sự rất xin lỗi. Là em gái Nhan Nhã Tịnh của tôi làm hỏng túi của cửa hàng phải không? Bao nhiêu tiền thế? Giờ tôi bồi thường cho các cô ngay!”
Sau khi xảy ra chuyện rắn độc hồi trước, có không ít người đã đặt nghi vấn rằng tình chị em giữa Nhan Nhã Tịnh và Nhan Vũ Trúc chỉ là diễn kịch. Nhan Vũ Trúc muốn mượn sự việc lần này để điểm tô thêm cho hình tượng của mình, tiện thể được phen giẫm đạp lên Nhan Nhã Tịnh, một công đôi việc.
Nghe xong những lời mà Nhan Vũ Trúc nói, Nhan Nhã Tịnh tức giận đến bật cười.
Mấy kẻ vô liêm sỉ đúng là không ai bì nổi.
Giữa cô và Nhan Vũ Trúc đã tới độ một mất một còn rồi, Nhan Vũ Trúc còn mặt mũi nào mà gọi cô tiếng em gái thế!
Khi Nhan Vũ Trúc nói những lời này, trợ lý của cô ta đã bắt đầu ghi hình lại, chờ lát nữa sẽ chỉnh sửa rồi tải lên mạng, để cho tất cả mọi người nhìn thấy Nhan Vũ Trúc là một chị gái vĩ đại đến cỡ nào!