Chương 1110
Cao Bắc Vinh cũng không chịu lẻ loi, cũng đến ngồi cạnh Nhạc Dũng, “Nhạc Dũng, anh có biết chơi mạt chược không thế? Không biết tôi chỉ cho! Nhìn anh ngốc chưa này, xếp bài cũng xếp không xong!”
Nhạc Dũng vừa định nói gì đó, điện thoại của Thịnh Vân Hiên đột nhiên kêu lên, là nhà mạng gửi đến một tin nhắn nhắc nhở.
Bà theo phản xạ nhấp vào điện thoại, phát hiện trước đó còn có một tin nhắn chưa đọc.
“Mẹ, người mau đến Lam Điều, Nhạc Dũng và Nhan Nhã Tịnh lên giường với nhau rồi, bây giờ cả thế giới đều vây xem bọn họ, con thật sự không biết phải nên làm thế nào!”
Thịnh Vân Hiên xem xong tin nhắn này trực tiếp ngẩn người, một mặt mơ hồ nhìn Cung Tư Mỹ, “Tư Mỹ, con vừa gửi tin nhắn cho mẹ nói Nhã Tịnh và Nhạc Dũng đang làm loại chuyện kia? Sao đột nhiên con lại gửi cho mẹ loại tin nhắn này?
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Vân Hiên sau khi xem xong tin nhắn này thì cho rằng đây là một trò đùa ác, bà đang tính mắng vốn lại, đột nhiên mới chú ý tới người gửi tin nhắn cho bà là Cung Tư Mỹ.
Tính cách của Cung Tư Mỹ, trước giờ đều là trầm ổn phóng khoáng, Thịnh Vân Hiên cảm thấy Cung Tư Mỹ không nhàm chán đến mức mà đi bày trò đùa ác gì đó, vậy chỉ có thể là cố ý mà ra.
Ánh mắt của Thịnh Vân Hiên từng chút một lạnh xuống, thấy Cung Tư Mỹ không nói chuyện, giọng nói của bà đột nhiên trở nên nghiêm khắc hơn vài phần, “Tư Mỹ, mẹ nghĩ con nên giải thích cho mẹ một tiếng, tại sao con lại gửi cho mẹ loại tin nhắn này!”
“Mẹ, con…”
Dù cho Cung Tư Mỹ có trầm ổn ung dung hơn nữa, trong lúc nhất thời, cô ta cũng không biết phải nên nói gì mới tốt.
Đúng là khi vào trong phòng bao, nhìn thấy Thịnh Vân Hiên, cô ta thật sự quên mất mình đã từng gửi cho Thịnh Vân Hiên một tin nhắn như vậy.
Bây giờ, cái tin nhắn này đột nhiên bị Thịnh Vân Hiên bày ra trên mặt bàn, mà Nhan Nhã Tịnh cùng Nhạc Dũng lại không lên giường với nhau, bất luận cô ta có giải thích như thế nào thì Thịnh Vân Hiên cũng đều cảm thấy cô ta dụng tâm bất lương.
“Nhạc Dũng và chị dâu út làm loại chuyện đó bị cả thế giới vây xem?” Lưu Vấn cố ý bày ra bộ mặt kinh ngạc tột độ, “Trò đùa cấp quốc tế gì thế! Lúc tôi đến chị dâu út còn chưa có đến đâu! Không lẽ tôi một người sống to đùng ngồi ngay đây, Nhạc Dũng cùng chị dâu út còn có thể làm trò gì đó trước mặt tôi chắc?!”
Nhan Nhã Tịnh đầy mặt ngơ ngác nhìn Cung Tư Mỹ, “Tư Mỹ, tôi không rõ tại sao cô lại gửi cái tin nhắn không thể hiểu nổi như vậy cho mẹ, cô mơ hay tỉnh vậy?”
“Tôi…”
Sắc mặt Cung Tư Mỹ càng lúc càng khó coi, cô ta không hiểu tại sao sự tình lại biến chuyển thành thế này, nhưng trong lòng cô ta hiểu rõ hơn bao giờ hết, lần này cô ta tính toán hết mọi đường, phí bao nhiêu sức người sức của như thế, cũng không thể đẩy Nhan Nhã Tịnh vào cảnh không thể xoay người, ngược lại lại tự đào hố cho chính bản thân cô ta.
“Cô cái gì mà cô!” Lưu Vấn từ nhỏ đã coi trời bằng vung, sau khi trở thành cảnh sát cũng không sửa được cái tính tình nóng nảy đó, “Tôi thấy cô là cố tình kiếm chuyện gây xích mích, muốn phá hoại tình cảm của thím Tư với chị dâu út!”
“Tôi không có!”
Lưu Vấn một phát chụp cho Cung Tư Mỹ cái mũ lớn như thế, đương nhiên Cung Tư Mỹ không chịu nhận.