“Aaaaa!!!”
Nhan Nhã Tịnh bị dọa không khống chế được mà hét toáng lên, cô thế nào cũng không ngờ lúc này anh lại vào, cô chỉ có thể co mình ở góc tủ quần áo, lớn tiếng hét lên với Lưu Thiên Hàn: “Cậu Lưu, anh ra ngoài!”
Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn một phát đập ngất mình, cô vừa rồi đi vào phòng, sao không bật đèn trước! Nếu cô bật đèn trước thì sẽ không đến mức khiến mình nhếch nhác như vậy!
Lưu Thiên Hàn là định mặt dày ở lì trên giường của Nhan Nhã Tịnh, cho nên anh mới lại từ trong phòng của Tô Thu Quỳnh quay lại, nhưng anh cũng không ngờ lại nhìn thấy một màn này.
Thấy Lưu Thiên Hàn không có ý muốn ra ngoài, Nhan Nhã Tịnh lập tức thẹn quá hóa giận: “Cậu Lưu, đây là phòng của tôi, mời anh ra ngoài!”
Nhan Nhã Tịnh co lại phía sau, cô thật sự muốn nói, anh không ra ngoài thì tôi ra, nhưng cô không có cái gan đó.
Bộ dạng của cô bây giờ, cô làm sao mà ra ngoài!
Lưu Thiên Hàn không ra ngoài, Nhan Nhã Tịnh chỉ có thể lùi bước mà cầu xin lần nữa, cô gần như nghiến răng rít lên: “Cậu Lưu, làm phiền anh xoay người đi, tôi phải mặc quần áo!”
Cô đã nhường tới bước này rồi, như này chắc được rồi chứ.
Lưu Thiên Hàn liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh với ánh mắt sâu thẳm, không biết có phải là ảo giác của cô không, cô cảm thấy ánh mắt của anh gần như muốn đốt cơ thể của cô thành tro.
Đột nhiên, Lưu Thiên Hàn đứng dậy, Nhan Nhã Tịnh tưởng rằng anh là muốn xoay người quay lưng với cô, điều nằm ngoài dự liệu là anh vậy mà nhấc chân, từng bước từng bước đi về phía cô.
“Cậu Lưu, anh muốn làm cái gì?”
“Nhan Nhã Tịnh, tôi là một người đàn ông bình thường!”
Lưu Thiên Hàn nói, anh cúi xuống, bịt miệng của cô lại.
Nhan Nhã Tịnh trực tiếp bị tình huống đột ngột phát sinh này dọa đơ, sau khi phản ứng lại, cô hét lên: “Cậu Lưu, anh buông tôi ra! Anh không thể đối với tôi như vậy!”
“Cậu Lưu, anh ra ngoài! Đây là phòng của tôi, tôi không cho phép anh tiếp tục ở lại đây!"
“Cậu Lưu, anh tối nay muốn không bị tôi đuổi ra khỏi chung cư thì đến phòng của Thu Quỳnh!”
Thấy Lưu Thiên Hàn không nói chuyện, chỉ ôm cô càng chặt hơn, Nhan Nhã Tịnh lo lắng tới mức giọng nói cũng thay đổi: “Cậu Lưu, không phải anh là ở phòng của Thu Quỳnh hay sao? Anh sao lại tới phòng của tôi? Anh ra ngoài!”
“Phòng của người khác, tôi không ngủ quen.
”
Lời này Lưu Thiên Hàn nói ra mặt không đỏ hơi thở không nhanh, nhưng lại chọc tức Nhan Nhã Tịnh tới trợn ngược mắt.
Phòng của người khác, anh không ngủ quen, phòng của cô đối với anh mà nói không phải cũng là phòng của người khác hay sao! Anh sao lại ở lì ở đây không đi!
Dường như là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Nhan Nhã Tịnh, giọng nói của Lưu Thiên Hàn trầm thấp vang lên ở bên tai cô: “Nhan Nhã Tịnh, em khác, em là vợ của tôi, của em là của tôi, nơi này là phòng của tôi!”
Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, trong lòng Nhan Nhã Tịnh tràn ngập cảm giác bất lực, ở trong mắt cô, Lưu Thiên Hàn trước giờ đều là mặt trăng treo trên cao, cao không với tới, tối nay sao anh lại giống như một tên! một tên vô lại vậy?!
“Cậu Lưu, anh không thể không nói lý như vậy! Tôi đã nói bao nhiêu lần với anh rồi, chúng ta đã ly hôn rồi! Tôi không phải là vợ của anh, anh chỉ là ông cậu của con tôi!”
“Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ khiến em biết, tôi rốt cuộc là gì của em!”
Anh sẽ khiến cô biết, anh đến cùng là gì của cô!
Đầu óc của Nhan Nhã Tịnh giống như bị thả vào vô số bom nguyên tử, nổ ầm ầm khiến cô dâng trào cảm xúc, chết không toàn thân.
Lời này, nghe sao cứ cảm thấy không thuần khiết.
Nhan Nhã Tịnh dùng sức lắc đầu, không, cô tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện đó với cậu Lưu!
Cô đã đồng ý với Hách Trung Văn thử chấp nhận anh ta, cô bây giờ chắc coi như là bạn gái của Hách Trung Văn!
“Cậu Lưu, anh không thể đối với tôi như vậy!” Trong đầu vụt qua cái gì đó, Nhan Nhã Tịnh vội nói: “Cậu Lưu, tôi sai rồi, tối nay tôi không nên gọi video call cho anh, cắt đứt chuyện tốt của anh! Anh buông tôi ra, anh muốn đi tìm ai thì tìm người đó, sau này tôi cũng không dám làm phiền anh nữa có được không?”
“Cậu Lưu, cầu xin anh, tha cho tôi!”
“Nhan Nhã Tịnh, hình như tôi vẫn nên khiến em hiểu một chuyện.
”
Cậu Lưu khựng lại một chút, sau đó nói từng câu từng chữ với Nhan Nhã Tịnh: “Tôi sẽ không tìm người phụ nữ khác, Nhan Nhã Tịnh, tôi chỉ có cảm giác với em.
”
Cậu Lưu chỉ có cảm giác với cô!
Nhan Nhã Tịnh trước đây không dám tự luyến tin cậu Lưu có thiện cảm với cô, nhưng lời này của anh bây giờ đã nói rõ ràng như vậy, nếu cô còn không nghe ra, cô thật sự là não tàn rồi.
Cậu Lưu, vậy mà thật sự thích cô!
Nhưng giữa bọn họ không thể!
Hai đứa trẻ là con của cô và Hách Trung Văn, cô sao có thể ở bên cạnh ông cậu của tụi nhỏ!
Hơn nữa cô có thể cảm nhận rõ sự chìm đắm của mình, lẽ nào cô thật sự muốn muốn phá thủng tầng phòng tuyến đó với ông cậu của con cô sao?.