Chương 1495
“Chào con…
Giọng nói của Tô Thu Quỳnh cứng ngắc, cô cảm thấy giọng nói của mình chắc chắn chưa bao giờ khó nghe như bây giờ, có một chốc cô muốn vứt điện thoại chạy chốn, nhưng cuối cũng vẫn là nhịn xuống được.
“Cô ơi, con tự giới thiệu về mình trước, bố con là Lâm Tiêu, mẹ con là Kiều Hinh. Con biết cô tên là Tô Thu Quỳnh, là bạn gái của bố, cô ơi, hiện giờ cô có thời gian không ạ?
Con muốn nói chuyện với cô. “
Đàm phán với một đứa bé? Đúng thật là một chuyện buồn cười vô cùng.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Tô Thu Quỳnh vấn là nhẹ nhàng đồng ý: “Được. “
Tô Thu Quỳnh cứ nghĩ Lâm Thanh Ca sẽ hẹn cô đi mấy chỗ như quán cà phê đại loại vậy, nhưng ngoài dự đoán là nơi cô bé hẹn cô vậy mà lại là bệnh viện thành phố.
Lâm Thanh Ca đang nhập viện ở bệnh viện thành phố.
Thực ra cơ thể Tô Thu Quỳnh vẫn chưa tốt lên hoàn toàn, sau cuộc thị tối nay cô cũng phải về bệnh viện thành phố, vừa hay thuận đường, vậy nên cô càng không có lý do gì để từ chối lời mời của Lâm Thanh Ca cả.
Lâm Thanh Ca ở khu phòng bệnh dành cho trẻ em bệnh viện thành phố, tầng mà con bé ở phần lớn tiếp nhận bệnh nhân mắc bệnh máu trắng.
Tô Thu Quỳnh thật sự không ngờ đến, cô bé có giọng nói ngọt ngào như vậy lại mắc phải loại bệnh chết tiệt này.
Khi nhìn thấy Lâm Thanh Ca, tâm tình của Tô Thu Quỳnh thật sự rất phức tạp.
Lâm Thanh Ca và Kiều Hinh sinh ra rất giống nhau, di truyền vẻ ngoài ưu nhìn của cô ấy, nhưng vì khuôn mặt mũm mĩm rất rõ ràng nên khiến người khác yêu thích, dễ thương hơn Kiều Hinh rất nhiều.
Tối nay Kiều Hinh vấn đang ở đoàn phim quay phim, chỉ có một người y tá trẻ tuổi ở trong phòng chăm sóc cho Lâm Thanh Ca.
Thấy Tô Thu Quỳnh đến, Lâm Thanh Ca bảo người ý tá kia ra ngoài trước rồi mời cô ngôi xuống mép giường bệnh của con bé.
“Cô à, cháu mắc bệnh máu trắng. “
Giong nói của Lâm Thanh Ca vẫn ngõn giã ngọt ngào như vậy, trên khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của con bé không có một chút ai oán nào, trên môi con bé từ đầu đến cuối đều mang một nụ cười ngọt ngào, trên mặt con bé còn có hai cái lúm đồng tiền, làm cho người ta yêu thích không nói nên lời.
Tóc của Lâm Thanh Ca có chút xoăn tự nhiên, mái tóc dài mà xoăn tùy ý rơi trên vai cô bé giống như một con búp bê sứ tinh xảo.
Cô bé giơ tay ra nhẹ nhàng nắm lấy mãi tóc dài của mình: “Cô à, từ ngày mai cháu sẽ bắt đầu làm hóa trị rồi, cháu nghe nói sau khi làm hóa tri thì tóc của cháu sẽ rụng mất hết. “
Đây là con gái của Lâm Tiêu.
Tô Thu Quỳnh cứ nghĩ, cô sẽ rất không thích con gái của Lâm Tiêu, nhưng nhìn thất Lâm Thanh Ca trước mắt cô lại chỉ thấy đau lòng.
Trước khi vào phòng bệnh cô có hỏi bác sĩ rồi, trong ngân hàng tủy trong và của ngoài nước đều không tìm được tủy sống phù hợp với Lâm Thanh Ca.
Lâm Thanh Ca mắc là bệnh máu trắng cấp tính, bệnh tác xấu đi rất nhanh, nếu như trong vòng ba tháng không tìm được tủy sống phù hợp thì chỉ sợ con bé không sống nổi.
Nghĩ đến một sinh mệnh nhỏ đẹp đế rực rỡ như vậy rất nhanh liền sẽ tàn lụi mất, ngực Tô Thu Quỳnh cảm thấy đau nhói.