CHƯƠNG 254
“Không… không thể nào!”
Hách Trung Văn không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào! Dù hai người đã kết hôn nhưng trước đó cả hai đã ly hôn rồi! Chị đại cũng nói cô ấy đã ký vào đơn ly hôn. Bây giờ cô ấy đang độc thân, dĩ nhiên cháu có thể theo đuổi chị đại!”
“Vẫn chưa ly hôn.” Sắc mặt Lưu Thiên Hàn trầm tĩnh như nước: “Cậu đã xé đơn ly hôn rồi!”
Vẫn chưa ly hôn!
Vẫn chưa ly hôn!
Hách Trung Văn biết, trước giờ Lưu Thiên Hàn không bao giờ nói dối. Anh nói rằng chưa ly hôn thì đúng là như vậy.
Anh ta đi ra khỏi biệt thự của Lưu Thiên Hàn, tới thẳng quán bar. Hách Trung Văn vẫn không muốn tin rằng cậu nhỏ và Nhan Nhã Tịnh là vợ chồng.
Anh ta uống hết ly này đến ly khác, thật sự cảm thấy có một số chuyện đã được ông trời định sẵn rồi.
Nhan Nhã Tịnh bị người ta tính kế, sinh ra hai đứa trẻ một trai một gái kia lại là con của cậu nhỏ. Người mà cô mơ màng kết hôn cũng là cậu nhỏ luôn.
Duyên phận nhiều như vậy lại rơi hết lên hai người họ. Họ mới là một cặp trời sinh!
Anh ta xen vào giữa hai người họ, còn cố ý mạo nhận là ba ruột của hai đứa trẻ, thật giống như tên nam phụ ác độc, trở thành một trò đùa nực cười nhất!
Nhưng mà phải làm sao đây? Anh ta quá yêu Nhan Nhã Tịnh, yêu đến mù quáng. Rõ ràng biết ông trời đã an bài nhưng anh ta vẫn muốn đấu tranh. Rõ ràng biết hành vi của mình vừa vô liêm sỉ lại vừa nực cười, nhưng anh ta vẫn muốn tiếp tục phạm sai lầm!
“Tôi sẽ không từ bỏ, tôi sẽ không buông tay đâu…”
Hách Trung Văn lại uống cạn thêm một ly rượu, chỉ cảm thấy trước mắt mình trời đất đã quay cuồng.
Anh ta đang định lấy thêm một ly nữa thì một bàn tay nhỏ mềm mại, ấm áp đã nắm chặt lấy tay Trung Văn: “Hách béo, tối nay, hãy để em trở thành người phụ nữ của anh nhé!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hách Trung Văn đã say đến mức không phân rõ đông, tây, nam, bắc. Anh ta bất giác nắm chặt lấy hai bàn tay nhỏ kia: “Chị đại?”
Nhan Bích Loan tiến lên một bước, gần như cả cơ thể đều áp lên người Hách Trung Văn: “Hách béo, là em, em là Nhan Nhã Tịnh đây.”
Mí mắt Hách Trung Văn nặng tựa ngàn cân, anh ta cố gắng mở mắt ra. Cảnh tượng trước mắt mơ hồ, trông không chân thực.
Anh ta chỉ cảm thấy, thật hạnh phúc, thật mãn nguyện, trước giờ chưa từng vui vẻ và thỏa mãn như thế.
Hách Trung Văn vẫn luôn cho rằng, chị đại hoàn toàn không hề thích anh ta, đã chia tay với anh ta rồi. Ai ngờ, trong lòng chị đại thật ra vẫn có mình. Chị đại đến tìm anh ta, còn nói muốn trở thành người phụ nữ của anh ta đêm nay nữa.
Trở thành người phụ nữ của anh ta thì tốt biết mấy. Như vậy, họ có thể dài lâu, sẽ không bao giờ chia cách nữa.
Tay Hách Trung Văn càng ra sức ôm chặt Nhan Bích Loan vào trong lòng: “Chị đại, thật ra, em cũng thích tôi đúng không?”
“Chị đại, đừng rời xa tôi! Mãi mãi đừng rời xa tôi! Bất kể các cục cưng là con của ai, tôi đều không để bụng! Tôi chỉ cần em thôi, chỉ cần em ở bên cạnh tôi. Chị đại, tôi yêu em, tôi yêu em…”