CHƯƠNG 886
Nhan Nhã Tịnh dồn sức cố mở to mắt ra, cô thực sự sợ mình sẽ đột nhiên ngất đi, rơi từ trên cây xuống rồi bị con sói hung ác hung tàn này xé xác.
Nhan Nhã Tịnh cắn chặt môi, cơn đau dữ dội khiến ý thức của cô tỉnh táo thêm không ít. Cô không ngất xỉu nhưng cây cối trong rừng đều còn non, tuy rằng không thấp nhưng cành cây nhỏ tới đáng thương, cành cây mà Nhan Nhã Tịnh đang trèo kêu răng rắc gãy ra, cơ thể của Nhan Nhã Tịnh mất khống chế ngã xuống đất.
Leo đã lăm lăm nhìn Nhan Nhã Tịnh rất lâu rồi, cơ hội tốt như thế này, đương nhiên nó không thể bỏ qua được.
Nó gầm một tiếng thật lớn thị uy với Nhan Nhã Tịnh, rồi nhào về phía người cô.
Cơ thể của Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ đã có không ít vết thương, ban nãy ngã từ trên cây xuống đúng lúc bị thương ở eo nên nhất thời khiến cô không thể bò dậy nổi.
Thấy Leo cách cô càng ngày càng gần, Nhan Nhã Tịnh không khỏi hoảng sợ nhắm mắt lại.
Cuối cùng thì vẫn không thể tránh được kiếp nạn này, cô cũng vẫn không đủ dũng cảm, không dám đối diện với dáng vẻ chết thảm của mình.
Tiếng súng đột nhiên vang lên trong không khí, khuôn mặt Nhan Nhã Tịnh nóng bỏng, cô tưởng đó là máu của mình, nhưng kỳ lạ đó là cô không cảm nhận được một chút đau đớn nào.
Cô nghi ngờ mở mắt ra, phát hiện đầu của Leo đã bị đạn găm xuyên, nó mềm oặt ngã xuống đất, tuy vẫn còn dữ tợn đáng sợ nhưng đã không còn khí thế đào núi lấp biển ban nãy nữa.
Nhan Nhã Tịnh vô thức lau máu trên mặt đi, hóa ra đây là máu của Leo.
Cô không biết vì sao mấy kẻ kia lại bỗng nhiên giết chết con sói này, cô cũng không biết sau đó bọn họ muốn tra tấn cô như thế nào, cô chỉ cảm thấy mệt, rất mệt cực kỳ mệt.
Mệt đến mức, cho dù là mở mắt ra cũng không nhìn rõ được cảnh vật trước mắt.
Trong cơn mơ hồ, Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy một bóng dáng đi về phía cô, trong sương khói lượn lờ, dường như cô nhìn thấy em trai Nhan Minh Tự của mình.
Trên người rất đau, đau đến mức cõi lòng cô vô cùng tủi thân, nước mắt của cô lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt.
Bờ môi cô khẽ mấp máy, giọng điệu khi nói nhợt nhạt khàn khàn.
“Minh Tự, Minh Tự…”
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy dường như mình được ôm trong một phòng tay mạnh mẽ vững trãi, cô lẩm bẩm nói như đang mơ: “Rốt cuộc chị đã làm sai điều gì, sao bọn họ lại đối xử với chị như vậy…”
Thực ra cô còn muốn cắn chết Chung Vĩ Thành, cùng với tất cả những người bắt nạt cô, nhưng bây giờ cô thực sự không còn sức lực nữa.
Cô chỉ muốn ngủ thật say, như vậy cho dù có bị sói tuyết xé xác, cô cũng không cảm thấy sợ hãi nữa.
Ngay lúc Cung Trí Cương nổ súng với Leo, người bình tĩnh như Chung Vĩ Thành cũng khiếp sợ trợn tròn mắt. Anh ta không dám tin, đại ca lại nổ súng với con sói tuyết mà mình yêu thương nhất vì một người phụ nữ!
Cung Trí Cương cũng không ngờ rằng mình lại nổ súng một cách quả quyết với Leo như vậy, nhưng nhìn thấy Leo với cái đầu toàn máu, anh ta không hối hận.