CHƯƠNG 408
“Nhan Vũ Trúc, cô và Ngô Minh Triết đã làm rồi phải không?” Lưu Kiêu gần như muốn bóp nát cổ của Nhan Vũ Trúc: “Ngô Minh Triết bị AIDS, Nhan Vũ Trúc, con điếm nhà cô, cô muốn hại chết tôi phải không!”
Nói xong, tay Lưu Kiêu bỗng dồn sức, đẩy ngã Nhan Vũ Trúc xuống đất mà không hề khách sáo.
Có rất nhiều người đàn ông tự cho mình là quân tử, sẽ không ra tay với phụ nữ. Nhưng Lưu Kiêu lại không phải quân tử, anh ta là một kẻ tiểu nhân đích thực.
Đừng nói là đánh phụ nữ, cho dù có giết chết phụ nữ thì anh ta cũng chẳng mảy may nhíu mày.
Cho nên anh ta sẽ không nương tay với Nhan Vũ Trúc.
Đẩy Nhan Vũ Trúc ngã sõng soài, Lưu Kiêu vẫn chưa thấy không hả giận. Anh ta tàn nhẫn kéo tóc cô ta rồi lôi cô ta ngồi dậy, giáng một cái tát thật mạnh lên mặt cô ta.
Trong mắt anh ta chứa đựng sự cuồng bạo khát máu, anh ta mím môi dưới, siết chặt nắm tay, đấm mạnh lên mặt của Nhan Vũ Trúc hết cú này đến cú khác.
“Nhan Vũ Trúc, cô hại tôi mắc căn bệnh đó, tôi giết chết cô!”
Gương mặt của Nhan Vũ Trúc thật sự trúng mấy đấm của Lưu Kiêu. Cô ta cảm thấy mặt của mình sắp bị Lưu Kiêu đập nát đến nơi rồi.
Cô ta khom người xuống, miệng phun ra một ngụm máu, dốc sức thở hổn hển mới tìm lấy lại giọng của mình.
“Lưu Kiêu, anh điên rồi! Anh dừng tay cho tôi!”
Mặt của Nhan Vũ Trúc vốn đã rất đau, cô ta vừa há miệng như thế lại càng đau hơn.
Nhan Vũ Trúc thấy nắm đấm của Lưu Kiêu sắp rơi xuống, không khỏi hít ngược một hơi. Cô ta nhắm mắt, gào thét chói tai: “Lưu Kiêu, anh dừng tay lại ngay! Tôi chưa từng lên giường với Ngô Minh Triết! Tôi không mắc căn bệnh đó, anh mau dừng tay lại cho tôi!”
Cô ta là ngôi sao, phải dựa mặt kiếm cơm, bây giờ Lưu Kiêu đánh cô ta ra nông nỗi này, bảo cô ta gặp người thế nào đây!
Lưu Kiêu nghe Nhan Vũ Trúc nói như vậy, vẫn không dừng nắm đấm lại. Anh ta đấm mạnh vào hốc mắt của cô ta, Nhan Vũ Trúc lập tức đau đến mức gương mặt cũng biến dạng.
Cho dù Nhan Vũ Trúc đau đến nỗi gần như sắp suy sụp thì cô ta vẫn không dám phản kháng. Cô ta chỉ có thể gào to khàn cả giọng: “Lưu Kiêu, tôi không hề lừa anh! Ngô Minh Triết đúng là chó điên cắn người lung tung, giữa tôi và anh ta chẳng có gì hết!”
“Tôi thừa nhận, quả thật lúc trước tôi từng có không ít đàn ông. Nhưng từ năm năm trước, sau khi tôi yêu Lưu Thiên Hàn thì đã không còn người đàn ông nào khác nữa. Không đúng, trừ anh ra!”
“Ngô Minh Triết là loại người gì chứ? Tôi cũng biết anh ta mắc căn bệnh đó, tôi trân trọng danh tiếng của mình như thế, làm sao có thể dây dưa không rõ với anh ta được!”
“Nhan Vũ Trúc tôi cũng có lòng kiêu ngạo của mình, tôi rất coi thường loại người như Ngô Minh Triết!”
Nói xong câu đó, Nhan Vũ Trúc mở miệng thở hổn hển. Cô ta cảnh giác nhìn Lưu Kiêu, sợ anh ta sẽ tiếp tục ra tay đánh mình.
Lưu Kiêu nghe cô ta nói câu này, cũng từ từ bình tĩnh lại.
Quả thật, Nhan Vũ Trúc không phải người phụ nữ yêu bản thân nhưng lại là đứa con gái sợ chết. Cô ta còn thật sự chưa đến mức làm ra chuyện đó với cái thứ như Ngô Minh Triết.