NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 261

Nếu anh ta đã không thể sống dưới ánh mặt trời, không thể quay lại cuộc sống quần áo lụa là lúc trước. Vậy nguồn vui sướng duy nhất của anh ta chính là tra tấn Nhan Nhã Tịnh!

Nơi này quả là một địa điểm tốt, cảnh sát sẽ không tìm được chỗ này. Anh ta có thể thích làm gì thì làm với Nhan Nhã Tịnh, tra tấn cô từng chút một, khiến cô chết không được mà sống cũng không xong!

Tô Thái An quan sát kĩ càng hoàn cảnh xung quanh. Trong mấy năm nhà họ Tô kiếm được nhiều nhất từ việc buôn người, ba của anh ta đã từng dẫn anh ta đến nơi này.

Anh ta biết, xuyên qua khu rừng kia, phía trước chính là thôn Quang Côn. Nơi đó nghèo khó lạc hậu, cả thôn mà có tới mấy trăm người đàn ông, còn phụ nữ thì lại chẳng có mấy người. Để có thể sinh thêm đời sau mà đàn ông ở đấy gom góp tiền mua phụ nữ bên ngoài. Sợ những cô gái họ mua được về chạy trốn nên nhốt lại. Cuộc sống của đám phụ nữ đó vô cùng thê thảm.

Đã từng có người muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng đều bị bắt lại. Người phụ nữ bị bắt về trực tiếp bị đánh gãy chân, về sau không còn ai dám chạy trốn nữa.

Tô Thái An nắm chặt cổ tay Nhan Nhã Tịnh, khi nào chơi chán cô, anh ta sẽ bán cô cho đám đàn ông ở thôn độc thân đó, khiến cả đời cô không được nhìn thấy ánh mặt trời giống như anh ta!

Nhan Nhã Tịnh không biết trong đầu Tô Thái An có suy nghĩ đáng sợ và tàn nhẫn gì. Nhưng cô sợ hãi ánh mắt của Tô Thái An từ tận đáy lòng.

Ánh mắt của anh ta quá giống rắn độc, khiến toàn thân cô thấy không thoải mái.

Nhan Nhã Tịnh bất giác lùi về sau một bước, lại bị Tô Thái An kéo vào lòng rồi nhìn chằm chằm dữ tợn. Đột nhiên, anh ta đè cô xuống đất, sau đó bóp chặt lấy cổ cô.

“Nhan Nhã Tịnh, cô làm tôi khổ sở thì cô cũng đừng hòng sống thoải mái. Đời này, hai chúng ta cứ ở đây đi, không chết không thôi!” Nói xong, Tô Thái An cắn mạnh lên môi Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh ớn lạnh, cô dồn hết sức tát mạnh lên mặt Tô Thái An. Sau đó, cô như được tiếp thêm sức mạnh, đẩy cơ thể của Tô Thái An ra.

“Tô Thái An, anh đừng chạm vào tôi!”

Thấy Tô Thái An lại nhào về phía mình, Nhan Nhã Tịnh vội khập khiễng chạy về phía trước. Cô hoảng sợ nên không chọn đường, không ngờ lại chạy về phía bờ sông.

Nhan Nhã Tịnh không biết bơi, phía trước là sông, phía sau là Tô Thái An, cô đã không còn đường lui nữa.

Thấy Tô Thái An sắp bắt được mình, Nhan Nhã Tịnh nhanh nhẹn nghiêng người. Anh ta lập tức không phanh lại được, ngã xuống sông.

Nhan Nhã Tịnh biết, Tô Thái An biết bơi, nhưng cô không thể để anh ta lên khỏi mặt nước được. Anh ta đã quyết tâm muốn giết cô, sau khi anh ta lên bờ, cô chỉ còn một con đường chết thôi!

Hôm nay, không phải anh ta chết thì là cô chết!

Nhan Nhã Tịnh cắn răng, cô ra sức đè đầu Tô Thái An xuống. Chỉ cần cô cố sức dìm chết Tô Thái An trong nước, vậy thì cô sẽ an toàn!

Nhan Nhã Tịnh chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ giết người. Tay cô không ngừng run rẩy, chẳng lẽ hôm nay cô thật sự sẽ phải giết chết Tô Thái An ư?

Trong lúc băn khoăn, lực tay của Nhan Nhã Tịnh không khỏi giảm đi khá nhiều. Tô Thái An chớp lấy thời cơ, anh ta đột nhiên xoay cổ tay của Nhan Nhã Tịnh, kéo cô xuống nước.

Một ý nghĩ sai lầm, muôn đời không thể quay đầu lại.

Khoảnh khắc cơ thể bị nước sông nhấn chìm, Nhan Nhã Tịnh không nhịn được nghĩ, nếu như cô còn có thể tiếp tục sống, sau này cô sẽ không bao giờ mềm lòng với bất kỳ kẻ nào muốn hại mình nữa.

Sự khoan dung độ lượng của bạn sẽ không được người khác cảm kích, bọn họ chỉ biết nắm lấy thời cơ, khiến bạn hoàn toàn không thể ngóc đầu lên được.

Cô đã học được một bài học, sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm tương tự nữa!

Bình luận

Truyện đang đọc