NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 1403

“Phí Nam Châu, mấy câu di ngôn mà Liễu Đào để lại cho anh đó, anh cũng đã nhìn thấy rồi. Cô ấy nói, cô ấy tin rằng anh sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang vĩ đại nhất. Liễu Đào từng nói với tôi, mỗi một giải thưởng mà anh nhận được, cô ấy còn lấy làm kiêu ngạo hơn cả anh.”

“Trong lòng cô ấy, anh là người đàn ông có tài hoa nhất, cô ấy muốn nhìn thấy, một ngày nào đó anh có thể dẫn dắt Niết đứng ở nơi cao nhất.”

“Phí Nam Châu, Liễu Đào còn nói, cô ấy hy vọng anh sẽ được tốt, sống cho thật tốt, nhìn thấy anh tốt, cho dù cô ấy đi rồi, trong lòng cô ấy cũng vui vẻ.”

“Phí Nam Châu, sau này đừng muốn sống muốn chết nữa, Liễu Đào nhất định không muốn nhìn thấy dáng vẻ tìm sống tìm chết này của anh.”

“Sống cho thật tốt…”

Phí Nam Châu hết lần này đến lần khác thì thầm câu nói này, trong mắt anh ta, vẻ thê lương không thể xoá mờ, “Cô ấy đều không còn rồi, tôi còn có thể sống cho thật tốt thế nào được!”

“Có điều, kỳ vọng của cô ấy đối với tôi, tôi nhất định sẽ không phụ. Tôi sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang vĩ đại nhất, sau này, tất cả tác phẩm của tôi đều vì cô ấy mà thiết kế.”

Nghe thấy lời này của Phí Nam Châu, Nhan Nhã Tịnh rốt cục cũng thở phào được một hơi.

Không cần biết trong lòng anh ta đau buồn đến đâu, nhưng hiện giờ anh ta đã có mục tiêu, nhất định sẽ không dễ dàng kết thúc sinh mạng nữa.

Trong tương lai không xa, Phí Nam Châu thật sự dẫn dắt Niết đi lên vị trí cao nhất, chỉ có điều, Nhan Nhã Tịnh làm thế nào cũng không ngờ được, sau khi anh ta trở thành nhà thiết kế thời trang lớn số một thế giới, anh ta lại ôm theo tất cả vinh dự thực hiện lời hứa sống chết có nhau với Liễu Đào…

Nhan Nhã Tịnh đang muốn rời đi, Phí Nam Châu đột nhiên mở miệng nói, “Nhan Nhã Tịnh, Liễu Đào cô ấy có phải rất rất hận tôi hay không?”

Nhan Nhã Tịnh xoay người, vô cùng nghiêm túc nhìn anh ta nói, “Không, Liễu Đào cô ấy không hận anh, cô ấy biết ơn anh.”

“Phí Nam Châu, Liễu Đào biết ơn anh. Bởi vì vào năm cô ấy mười lăm tuổi đó, mẹ cô ấy qua đời, vào lúc cô ấy đau buồn nhất anh đã tặng cho cô ấy một viên Socola. Cô ấy nói, đó là sự ấm áp mà cô ấy mãi mãi không thể quên được.”

Bởi vì quá ít ấm áp, nên một chút xíu ấm áp đó, liền khiến Liễu Đào khắc cốt ghi tâm.

Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh không nhịn được ẩm ướt, cô gái ngốc biết bao a! Một chút ấm áp ít ỏi đó, lại đủ để cô ấy khắc ghi cả đời, lại là một cô gái đáng thương biết bao a!

Đời này của cô ấy, có được sự ấm áp thật sự quá ít quá ít.

“Socola?”

Phí Nam Châu sực nhớ ra gì đó, đột nhiên sắc mặt anh ta đại biến.

Socola đó, ban đầu anh không phải muốn tặng cho Liễu Đào đâu.

Ngày mẹ Liễu Đào qua đời đó, vừa khéo là ngày lễ tình nhân, anh lúc đó là đang thầm thích Cung Tư Mỹ.

Anh học theo cách lấy lòng mà các nam sinh trong trường thường dùng, mua hoa tươi và socola tặng cho cô gái mình yêu.

Chỉ có điều, ngày đó hoa tươi và socola trong tay anh ta đều không có tặng ra.

Cung Tư Mỹ nói, mẹ cô ta kêu cô ta phải đón lễ tình nhân cùng với Lưu Thiên Hàn.

Khi đó, một đầu nhiệt huyết của Phí Nam Châu đều c ắm vào cuộc tình đơn phương này, anh ta cảm thấy, Cung Tư Mỹ đến gần Lưu Thiên Hàn chắc chắn là bị ép buộc bởi áp lực từ mẹ cô ta, cho đến mãi sau, cô ta trở thành vị hôn thê của Lưu Thiên Hàn, rồi lại có hôn ước với Cậu hai Lưu, anh ta vẫn như cũ không cảm thấy Cung Tư Mỹ đang bắt cá hai tay.

Bình luận

Truyện đang đọc