Chương 1241
Nhưng bất kể anh chán ghét quãng thời gian đã qua đó cỡ nào, chán ghét bản thân buông thả phóng túng ra sao, anh cũng không cách nào xóa bỏ sự thật về quá khứ phong lưu kia của mình.
Anh thật sự muốn tái sinh để thay đổi lại, như vậy anh sẽ không có đống lịch sử đen tối này nữa.
Trong giới bọn họ, thật ra đàn ông phong lưu cũng chẳng có gì to tát hết, nhưng vì trong lòng có tình cảm chân thành, cho nên những sự tích phong lưu mà người đàn ông từng lấy làm kiêu ngạo mới trở thành lịch sử đen tối không thể xoá nhoà.
Lâm Tiêu sợ, anh chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Dù bị người khác dí súng vào huyệt thái dương, anh cũng chưa từng sợ hãi như thế.
Tô Thu Quỳnh chỉ mới nghe người ta kể, hoặc có lẽ không để ý tới những lịch sử đen tối kia của anh.
Nhưng tấm ảnh mang lại cho người khác cảm giác quá trực quan, sự đả kích quá lớn, anh sợ Tô Thu Quỳnh sẽ chê bai và chán ghét anh.
Bây giờ cô đang có hảo cảm với anh, còn chưa rõ rốt cuộc là rung động hay chỉ là cảm động vì anh dũng cảm quên mình cứu cô. Nếu anh bắt đầu khiến cô chán ghét thì sẽ càng khó tiếp cận cô hơn.
Mà điều anh sợ nhất chính là mất đi cô.
Tô Thu Quỳnh cảm nhận được vẻ khác thường của Lâm Tiêu, cô vội quan tâm hỏi han: “Lâm Tiêu, anh sao vậy? Có phải vết thương lại đau rồi không?”
Tô Thu Quỳnh đứng dậy, vươn tay kiểm tra vết thương của Lâm Tiêu.
Vết thương của anh đã gần khỏi hẳn, tất nhiên anh sẽ không để Tô Thu Quỳnh kiểm tra chỗ vết thương của mình. Anh cứng ngắc bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, mất tự nhiên nói dối Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, lúc nãy anh không cẩn thận động đến vết thương rồi, đau quá.”
Lúc trước Lâm Tiêu cũng từng nói dối, trong chốn danh lợi thật ảo lẫn lộn này, làm gì có ai không nói dối chứ!
Trước giờ Lâm Tiêu nói dối với người khác đều không thay đổi nét mặt. Nhưng khi anh nói dối Tô Thu Quỳnh, còn chột dạ hơn cả học sinh tiểu học phạm lỗi.
Cũng may, Tô Thu Quỳnh không nghi ngờ anh. Cô nhìn anh rồi phì cười, khuôn mặt vốn luôn lãnh đạm lạnh lùng kia, trong nháy mắt đẹp đến mức như hoa quỳnh nở rộ: “Ai bảo anh nóng vội thế làm gì! Lâm Tiêu, anh dưỡng thương cho tử tế đi!”
Nghe Tô Thu Quỳnh nói xong, Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lập tức càng cảm thấy áy náy hơn.
Anh đã nói dối cô gái mà mình yêu nhất, cũng dối gạt tín ngưỡng duy nhất trong lòng mình.
Hơn nữa, anh không thể để Bùi An Na gửi những bức ảnh thân mật này cho Tô Thu Quỳnh, cho nên tối nay anh vẫn phải tiếp tục nói dối.
Lâm Tiêu ôm Tô Thu Quỳnh, đặt lên một nụ hôn yêu thương lên môi cô, sau đó vươn tay trượt tắt điện thoại: “Thu Quỳnh, đột nhiên công ty có chút chuyện, cần anh qua đó xử lý. Thu Quỳnh, em nghỉ ngơi sớm đi, anh xử lý xong sẽ lập tức trở lại.”
“Vâng.” Tô Thu Quỳnh khẽ đáp lại, dưới ánh đèn, gương mặt nhỏ nhắn của cô dịu dàng trong trẻo, thuần khiết vô cùng, ánh mắt của Lâm Tiêu tối sầm xuống. Anh càng cảm thấy hành vi nói dối của mình vô sỉ và dơ bẩn biết bao.
Anh biết sự không tin tưởng của Chiến Mục Hàng dành cho Tô Thu Quỳnh mang đến quá nhiều đau thương cho cô, cô biết việc không tin tưởng sẽ khiến đối phương đau lòng đến mức nào. Cho nên sau khi ở chung với anh, cô tin tưởng anh vô điều kiện, còn anh cuối cùng lại phụ sự tín nhiệm của Tô Thu Quỳnh.