NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 750

Lâm Tiêu cũng không ngờ người lạnh lùng bình tĩnh nhất trong bốn cậu chủ của thủ đô mà cũng làm nũng chơi xấu một cách vô liêm sỉ như thế, bỗng cảm giác được mở mang tầm mắt.

Anh ta âm thầm thở ra một hơi, diễn xuất của Lưu Cửu dường như có ma lực biến thứ vô dụng thành thần kỳ. Mới đầu chẳng ra làm sao, sau đó càng ngày càng hoàn thiện, sau này anh ta phải học hỏi một chút mới được.

“Được, em ở bên anh.” Nhan Nhã Tịnh vô cùng tốt tính, giọng nói dịu dàng gần như sắp chảy nước.

Lưu Thiên Hàn đã đạt được mưu kế, trong lòng thỏa mãn. Anh vừa định ôm lấy cô vợ nhà mình hôn mạnh một cái thì Nhan Nhã Tịnh đã vỗ khuôn mặt tuấn tú của anh sang một bên với vẻ ghét bỏ.

“Anh Lưu, đừng giả vờ nữa! Anh lớn tướng thế này rồi mà còn giở cái trò cỏn con này à, lẽ nào anh không cảm thấy mình già mà không nên nết sao!”

Già mà không nên nết…

Tâm hồn non nớt của Lưu Thiên Hàn lập tức bị tổn thương nặng nề, anh còn đang độ tuổi như hổ như sói, già đâu ra chứ!

Đều là tại cái xưng hô anh Lưu này hại cả!

Việc giả vờ yếu ớt bị vạch trần, Lưu Thiên Hàn cũng không đỏ mặt, anh nói với Nhan Nhã Tịnh một cách ngang nhiên: “Nhan Nhã Tịnh, anh đâu có lừa em, anh khó chịu thật mà. Trong mắt em chỉ có Trung Văn thôi, anh thấy khó chịu.”

“Anh Lưu, bây giờ tâm lý của Hách Trung Văn hoàn toàn chỉ là một đứa trẻ, anh không cần phải ghen với cậu ấy làm gì cả. Trong lòng em, cậu ấy bây giờ cũng giống như An Bảo và An Mỹ vậy, lẽ nào anh còn ghen cả với An Bảo và An Mỹ sao?”

“Có chứ!” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn vẫn rất ngang nhiên, Nhan Nhã Tịnh thực sự sắp phát điên rồi, người đàn ông này, sao chẳng thể nói lý với anh được vậy!

“Anh Lưu, anh ngang ngạnh thật đấy!” Dù không nói lý được, cô cũng không muốn tiếp tục lãng phí nước bọt mà đàn gảy tai trâu nữa. Nghĩ tới Hách Trung Văn vẫn còn đang đáng thương đợi cô về bệnh viện, cô phủi bụi trên người rồi nhanh chân bước ra khỏi căn hộ nhỏ.

Thấy Lưu Thiên Hàn phải chịu thua, trong lòng Lâm Tiêu sung sướng tột độ, to gan nói với Lưu Thiên Hàn: “Hình như có người nào đó bị ghét bỏ rồi kìa!”

Lưu Thiên Hàn đứng dậy, ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua mặt Lâm Tiêu, Lâm Tiêu lập tức cảm thấy vô số cọc băng đâm vào mặt mình thành hàng ngàn lỗ thủng.

Vốn dĩ anh ta còn muốn cười nhạo Lưu Thiên Hàn thêm một lúc nữa, nhưng nhớ tới vũ lực của người nào đó quá đáng sợ, anh ta vẫn biết điều mà ngậm miệng lại.

Lưu Thiên Hàn không hề cảm thấy mình bị Nhan Nhã Tịnh chán ghét, anh nhanh chân đuổi theo cô: “Anh tới bệnh viện cùng với em!”

Nếu như đã không thể ngăn cản Nhan Nhã Tịnh chăm sóc cho Hách Trung Văn, vậy thì anh sẽ ở bên cô không rời bước nào. Anh muốn xem thử xem, Hách Trung Văn còn có thể giả điên giả dại đến bao giờ!

Thực ra Nhan Nhã Tịnh không muốn để Lưu Thiên Hàn cùng đến bệnh viện với cô, dù sao thì Hách Trung Văn cũng quá sợ anh, cô không muốn khiến Hách Trung Văn bị ám ảnh tâm lí.

Nhưng gần đây Lưu Thiên Hàn quấn lấy cô rất chặt, cô không thể thoát nổi anh, chỉ đành để anh qua đó cùng với cô.

Đúng thật, Hách Trung Văn vừa nhìn thấy cô thì còn đang rất vui mừng, nhưng vừa thấy Lưu Thiên Hàn cùng đi vào phòng bệnh với cô là anh ta đã không kiềm chế được mà bật gào khóc.

Bình luận

Truyện đang đọc