NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 908

Lâm Tiêu ôm chặt Tô Thu Quỳnh từ phía sau, trong giọng nói của anh lộ rõ sự lo được lo mất: “Thu Quỳnh, có phải em giận không? Thu Quỳnh, anh thừa nhận trước đây cuộc sống của anh rất hỗn loạn, nhưng Thu Quỳnh, anh đảm bảo với em, trừ em ra, cả đời này Lâm Tiêu anh chưa từng yêu ai khác. Cô gái vừa rồi anh còn không nhớ rõ họ tên của của cô ta! Thu Quỳnh, em đừng giận anh được không?”

“Lâm Tiêu, em không giận.”

Tô Thu Quỳnh im lặng một lúc, sau đó nói thật: “Lâm Tiêu, em chỉ hơi khó chịu thôi.”

Nghe những lời Tô Thu Quỳnh nói, Lâm Tiêu lập tức mừng như điên. Anh thành kính nâng khuôn mặt Tô Thu Quỳnh lên: “Thu Quỳnh, em đang ghen phải không?”

Lâm Tiêu còn vui hơn nhận được giải Oscar: “Thu Quỳnh, em đang ghen! Em ghen rồi, anh rất vui!”

Chiến Mục Hàng đứng dưới ánh mặt trời, nhưng càng lúc càng cảm thấy mình không thể nhìn thấy ánh sáng. Anh ta giống như kẻ ngốc, ngơ ngác nhìn Lâm Tiêu hôn Tô Thu Quỳnh, trong lòng lặp đi lặp lại một giọng nói.

Tô Thu Quỳnh ghen vì Lâm Tiêu!

Tô Thu Quỳnh thật sự đã yêu Lâm Tiêu rồi!

Chiến Mục Hàng không muốn Lâm Tiêu hôn Tô Thu Quỳnh, nhưng giờ phút này, anh ta phát hiện mình lại không còn sức lực để tiến lên ngăn cản hành động thân mật của bọn họ.

Anh ta chỉ có thể ôm những suy nghĩ không thể để lộ ra ngoài của mình rồi bỏ đi.

Lâm Tiêu thật sự không muốn buông Tô Thu Quỳnh ra, nhưng có một số chuyện anh vẫn chưa giải thích rõ ràng với Tô Thu Quỳnh, anh cũng không dám buông thả quá.

Anh quyến luyến rời khỏi môi Tô Thu Quỳnh, để tránh sau này sẽ còn có mấy cô gái ất ơ khiến Tô Thu Quỳnh không vui, Lâm Tiêu quyết định nói thật với Tô Thu Quỳnh.

“Thu Quỳnh, năm đó anh theo đuổi em nhưng lại bị em phớt lờ, anh kiêu căng tự mãn, không chịu được đả kích như vậy nên đã từng có một khoảng thời gian hoang đường.”

Lâm Tiêu dừng lại một lúc, sau đó lấy hết can đảm nói tiếp: “Thu Quỳnh, khoảng thời gian đó, anh đã từng có rất nhiều người phụ nữ. Anh đã không còn nhớ rõ tên và dáng vẻ của những người phụ nữ đó nữa, nhưng quả thật anh đã làm chuyện có lỗi với em.”

“Thu Quỳnh, có lẽ anh không sạch sẽ như em nghĩ, nhưng em có thể đừng vì quá khứ của anh mà ghét bỏ anh không?”

Thấy Tô Thu Quỳnh không nói gì, trong lòng Lâm Tiêu càng thêm thấp thỏm, anh nắm chặt tay Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, đừng ghét anh được không?”

Ánh mắt Tô Thu Quỳnh hơi mờ mịt, cô không dám ngờ Lâm Tiêu ngông cuồng như vậy mà lại ăn nói khép nép cầu xin mình đừng ghét bỏ anh.

Sau này Tô Thu Quỳnh cũng đã nghe về lịch sử huy hoàng đi qua vạn bụi hoa của Lâm Tiêu, cô không yêu anh, đương nhiên sẽ không đau lòng vì anh từng quan hệ với những người phụ nữ khác.

Huống hồ, Tô Thu Quỳnh cô cũng không sạch sẽ gì.

Lúc ở trong tù, mặc dù đám đàn ông kia không thực hiện được ý đồ, nhưng cô sẽ không bao giờ có thể quên được quãng thời gian dơ bẩn đó.

Sau khi ra tù, Chiến Mục Hàng nhiều lần cưỡng bức cô, càng không thể rửa sạch sự dơ bẩn trong cuộc đời cô.

Tô Thu Quỳnh nhẹ nhàng nắm tay Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, sao em có thể ghét bỏ anh được chứ! Nếu nói ghét bỏ, chỉ cần anh không ghét bỏ em là tốt rồi! Dù sao thì đàn ông ít nhiều cũng có một vài mối quan hệ phức tạp đó, còn em cũng đã ly hôn, mất hai đứa con, còn nhiều lần bị Chiến Mục Hàng…”

Bình luận

Truyện đang đọc