Hốc mắt Tô Thu Quỳnh hơi chua xót, nghe Chiến Mục Hàng nói lời này xong, cô không nhịn lòng được mà nhớ tới lúc ở Lưu Niên, An Trí Dũng cũng bôi nhọ Nhan Nhã Tịnh.
An Trí Dũng nói với Lưu Thiên Hàn, là Nhan Nhã Tịnh chủ động sán vào người anh ta, thế nên anh ta mới nảy sinh tâm tư gây rối với Nhan Nhã Tịnh.
Khi đó, Lưu Thiên Hàn nói thế nào?
Đúng, Lưu Thiên Hàn nói, Chạm vào người phụ nữ của tôi, còn muốn hắt nước bẩn lên người cô ấy, cậu, đáng chết!
Lưu Thiên Hàn nói, là An Trí Dũng bôi nhọ Nhan Nhã Tịnh, anh tin Nhan Nhã Tịnh bị An Trí Dũng bôi nhọ, anh tin tưởng không chút nghi ngờ Nhan Nhã Tịnh.
Còn Chiến Mục Hàng thì lại tin tưởng không chút nghi ngờ An Trí Dũng.
Tô Thu Quỳnh hoảng loạn quay mặt qua chỗ khác, nước mắt suýt chút nữa đã chảy ra từ khóe mắt cô.
Sao khác biệt giữa người với người lại lớn như vậy?
Cô đã từng ngây thơ cho rằng, Chiến Mục Hàng là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, là trời của cô, là đất của cô, là đời đời kiếp kiếp của cô.
Sau này cô mới hiểu ra, Chiến Mục Hàng chẳng qua chỉ là một kiếp nạn của cô mà thôi.
Là một người đàn ông mà chỉ có khi bị mù nên mới yêu phải anh ta, không yêu cũng chẳng sao!
Tô Thu Quỳnh ngước mặt lên, khóe môi cong lên, tràn đầy sự trào phúng: “Đúng vậy, không có đàn ông tôi sẽ chết đấy! Chiến Mục Hàng, anh nói không sai, không có đàn ông tôi sẽ chết!”
“Tô Thu Quỳnh!”
Tay Chiến Mục Hàng bỗng dưng càng siết chặt hơn, gần như muốn vặn gãy cổ Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh không hề cảm thấy đau, chỉ cảm thấy trái tim rét lạnh, mà mọi sự chật vật của cô lúc này, đều là gieo gió gặt bão.
Nếu không phải do lúc trước cô mắt mù yêu Chiến Mục Hàng, cô cũng sẽ không sống không bằng chết suốt năm năm trong tù, con của cô cũng sẽ không bị chính ba ruột của nó giết chết.
Nhà họ Tô cũng sẽ không thất bại thảm hại, ba mẹ cô, càng sẽ không chết không rõ ràng trong vụ tai nạn xe cộ thảm khốc kia.
Trong lòng thê lương vô bờ, nụ cười trên mặt Tô Thu Quỳnh lại càng thêm xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành: “Thế nên Chiến Mục Hàng, xin anh buông tôi ra đi, đừng cản trở tôi đi tìm đàn ông!”
“Tô Thu Quỳnh, cô dám!”
Người Chiến Mục Hàng yêu là An Tình, nhưng nghe Tô Thu Quỳnh không biết xấu hổ nói muốn đi tìm đàn ông, anh ta lại tức giận đến nỗi muốn phát điên lên.
Đúng, anh ta tức giận như vậy, chẳng qua là ghét người phụ nữ mình từng đụng chạm bị người khác chạm vào mà thôi.
Tô Thu Quỳnh có xấu xa đến đâu thì cũng là vợ cũ của anh ta, nếu Tô Thu Quỳnh thật sự là người phụ nữ người đàn ông nào cũng có thể lên giường được, vậy thì người mất mặt chính là Chiến Mục Hàng!
Khi đó, Chiến Mục Hàng chỉ lừa mình dối người nói với chính mình, rằng anh ta sợ Tô Thu Quỳnh khiến anh ta mất mặt.
Nhưng trước nay anh ta chưa từng nghĩ rằng, đã là vợ cũ rồi, Tô Thu Quỳnh có không biết xấu hổ đến đâu đi nữa thì có liên quan gì tới anh ta đâu!
“Ha!”
Tô Thu Quỳnh cười lạnh tanh: “Chiến Mục Hàng, anh thật đúng là biết tấu hài đấy, Tô Thu Quỳnh tôi có dám hay không, còn phải thông báo với anh chắc? Chiến Mục Hàng, anh là cái thá gì đâu!”
Cổ càng lúc càng đau, Tô Thu Quỳnh sắp không thở nổi nữa rồi, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trời sinh của cô không chút hoảng loạn, cô bình tĩnh nói với Chiến Mục Hàng: “Chiến Mục Hàng, bỏ tay anh ra! Tay anh tới gần tôi bao nhiêu tôi sẽ ghê tởm bấy nhiêu!”
Người phụ nữ này, không ngờ còn dám chê anh ta ghê tởm!
Sự tàn nhẫn dâng trào trong mắt Chiến Mục Hàng, anh ta thật sự muốn bóp chết Tô Thu Quỳnh, nhưng cô chọc giận anh ta như vậy, anh ta cảm thấy, cứ như vậy bóp chết cô thì quá dễ dàng cho cô.
Chiến Mục Hàng bỗng buông cổ Tô Thu Quỳnh ra, vừa rồi Tô Thu Quỳnh bị nghẹn thở quá lâu, cô hé miệng, hít thở từng ngụm không khí.
Nằm trên giường như vậy rất không thoải mái, Tô Thu Quỳnh đứng từ trên giường dậy, nhưng đôi tay cô quá yếu, không còn chút sức lực nào cả, cô đẩy Chiến Mục Hàng một cái, cuối cùng vẫn thất bại.
“Chiến Mục Hàng, anh buông tôi ra! Cút đi cho tôi!”
Đồng tử Chiến Mục Hàng bỗng dưng co chặt, đôi mắt lạnh lẽo, ác nghiệt đến hiu hắt, khóe môi nở một nụ cười tàn khốc.
Tô Thu Quỳnh chợt sửng sốt, họ từng chung sống cùng nhau, dáng vẻ này của anh ta, tiếp theo muốn làm gì, cô hiểu rất rõ.
Anh ta giết con của cô, còn hại cô thương tích đầy mình, hiện giờ bọn họ là kẻ thù không đội trời chung, sao cô có thể làm loại chuyện này với anh ta được!
Nghĩ như vậy, Tô Thu Quỳnh tiếp tục dồn sức, muốn đẩy Chiến Mục Hàng ra.
Chút sức lực này của Tô Thu Quỳnh đối với Chiến Mục Hàng chẳng khác nào gãi ngứa.
“Lạt mềm buộc chặt à? Được lắm Tô Thu Quỳnh, như cô mong muốn!”
Chiến Mục Hàng biết Tô Thu Quỳnh từng học kiếm mấy năm, thân thủ cô không quá lợi hại, nhưng cũng không đến mức yếu ớt như vậy.
Sức lực Tô Thu Quỳnh rõ ràng không nhỏ, vậy mà giờ dùng sức đẩy trên người anh ta lại như gãi ngứa, còn không phải lạt mềm buộc chặt thì là gì!
Tô Thu Quỳnh lo sốt vó, ai thèm lạt mềm buộc chặt với anh ta chứ!
Tô Thu Quỳnh hít sâu một hơi, lạnh giọng quát Chiến Mục Hàng: “Chiến Mục Hàng, đừng chạm vào tôi!”
“Tô Thu Quỳnh, đừng có giả vờ nữa!” Ý cười trên môi Chiến Mục Hàng cực kỳ tàn nhẫn: “Tô Thu Quỳnh, không ngờ đã bao nhiêu năm qua đi rồi mà cô vẫn hèn hạ như vậy!”
Vẫn tàn khốc như xưa.
Mây mưa qua đi, Tô Thu Quỳnh đau đến nỗi cơ thể co rúm lại, khi quay lưng về phía Chiến Mục Hàng, nước mắt cuối cùng vẫn không nhịn được, rơi từng giọt lớn trên mặt đất, nhưng chỉ chốc lát sau lại biến mất không thấy tăm hơi.
Những năm ở trong ngục, cô còn tưởng rằng cô sẽ không còn khóc nữa, không ngờ, cô vẫn rơi lệ.
Sau khi nước mắt rơi xuống, Tô Thu Quỳnh lại cười đầy sầu thảm.
Chiến Mục Hàng đúng là kiếp số trong sinh mệnh cô, ở trong tù cô bị tra tấn chưa đủ thảm ư? Vì sao anh ta vẫn không muốn buông tha cho cô!
Tô Thu Quỳnh cũng không biết rốt cuộc mình bị đau hay là lạnh, cơ thể của cô vẫn không ngừng run lên.
Nghĩ đến chứng thích sạch sẽ của Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh đột nhiên nảy sinh tâm tư trả thù: “Chiến Mục Hàng, không phải anh có thói quen ở sạch sao? Tôi từng có nhiều đàn ông như vậy, anh không chê bẩn à?”.