CHƯƠNG 1079
Cô đưa tay cẩn thận phác họa mi mắt anh, đôi môi anh, rồi nhẹ nhàng dừng ở giữa chân mày anh như chuồn chuồn đậu trên mặt nước.
“Anh hai, tại sao lại nói với em những lời này? Chúng ta thế này có được xem là đến với nhau rồi không?”
Lưu Thiên Hàn bực đến nỗi không thèm nói chuyện với Nhan Nhã Tịnh, lần đầu tiên anh nói những điều này với một người phụ nữ, nếu không muốn xác định quan hệ với cô thì anh nói nhảm nhiều như thế để làm gì!
Sợ rằng mình không đáp thì Nhan Nhã Tịnh sẽ lại đi tìm nam phụ hai nam phụ ba gì đó để chọc giận anh, anh đành phải lên tiếng: “Nhan Nhã Tịnh, sau này cũng không được phép ôm người đàn ông khác!”
“Nhan Nhã Tịnh, anh sẽ chia tay với Cung Tư Mỹ.”
Nhan Nhã Tịnh, anh sẽ chia tay với Cung Tư Mỹ.
Nhan Nhã Tịnh vui mừng đến nỗi thiếu chút nữa thì nhảy cẫng lên, đây đúng là câu nói êm tai nhất với cô từ trước đến nay.
Chia tay đi, chia tay đi, cô sẽ đốt pháo chúc mừng anh Lưu và Cung Tư Mỹ chia tay.
Trong giây phút hạnh phúc thế này, có nói gì cũng đều là dư thừa, chỉ muốn hôn anh đến đầu bạc răng long…
Nếu đã quyết định sẽ đến với Nhan Nhã Tịnh như trái tim mách bảo thì về phía Cung Tư Mỹ, Lưu Thiên Hàn ắt sẽ không dây dưa thêm.
Trước khi gặp Nhan Nhã Tịnh, anh chưa từng thích bất kỳ ai, Cung Tư Mỹ thích anh, còn đánh đổi quá nhiều thứ vì anh, thế nên anh mới muốn trả ơn cô ta bằng cả cuộc đời mình.
Nhưng giờ đây trách anh bạc tình cũng được, ích kỷ cũng được, anh không muốn ở bên Cung Tư Mỹ cả đời.
Trước kia chưa rung động thì còn có thể chịu đựng được vũng nước tù, nhưng khi rung động rồi thì trái tim thổn thức ấy buộc phải thoát ra thôi.
Cái ơn của Cung Tư Mỹ đối với anh, anh sẵn sàng đền đáp bằng bất cứ thứ gì, chỉ ngoại trừ tình cảm chân thật của mình.
Chuyện chia tay nói qua điện thoại thì quá qua loa, còn dễ bị nhập nhằng.
Lưu Thiên Hàn làm gì cũng không thích rề rà, anh đi thẳng đến căn hộ của Cung Tư Mỹ.
Sau khi nhận được điện thoại của Lưu Thiên Hàn, Cung Tư Mỹ mừng rỡ như điên, đây là lần đầu anh chủ động đến tìm cô ta.
Vì quá phấn khích nên một người vẫn luôn kiêu kỳ, nhã nhặn như Cung Tư Mỹ cũng phải luống cuống tay chân.
Cô ta cố kìm hãm sự phấn khích của mình, lấy ra một chai rượu vang quý, suy nghĩ một lát lại thắp thêm hai cây nến đỏ rực, kết hợp với tiếng chuông gió đung đưa trong phòng, bầu không khí tràn ngập lãng mạn, không hề khô khan.
Mới đầu cô ta mặc một chiếc váy ngắn bó sát màu đen nhưng sau khi xoay trước gương một vòng, cô ta lại thấy chiếc váy này lỗi thời quá.
Cô ta thay liên tiếp mười mấy bộ, cuối cùng mặc một chiếc váy dạ hội trễ vai một bên mang đậm phong cách truyền thống, lúc này cô ta mới hài lòng nở nụ cười trước gương.
Chiếc váy này là thiết kế của Phí Nam Châu. Tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng đúng là không hề tầm thường, mặc lên người càng khiến cô ta thêm phần kiêu sa, cộng thêm vẻ yêu kiều như hoa, nhìn người trong gương, đến cô ta cũng phải si mê. Cô ta không tin tối nay Lưu Thiên Hàn có thể đi được!
Tiếng chuông cửa vang lên, tim Cung Tư Mỹ đập thình thịch.
“Anh Gia Thành…”