CHƯƠNG 578
“Nhan Nhã Tịnh, vô dụng thôi! Tai tiếng của tôi đã bị phanh phui hết rồi, dù cô có giúp tôi làm sáng tỏ, tôi cũng không trở mình được!”
“Nếu tôi không trở mình được, vậy thì hai người cùng xuống địa ngục với tôi!”
Nói rồi, Nhan Vũ Trúc cầm ống tiêm trên tay đâm Tô Thu Quỳnh một cách tàn nhẫn.
“Đừng!” Nhan Nhã Tịnh hét lên, nghe tiếng hét của Nhan Nhã Tịnh, động tác của Nhan Vũ Trúc dừng lại trên không trung, cô ta quơ tay, nói như thể đang cố ý hành hạ Nhan Nhã Tịnh: “Sao, cô muốn giúp tôi chích cho Tô Thu Quỳnh à?”
“Nhan Vũ Trúc, coi như tôi xin cô, cô tha cho Thu Quỳnh được không?” Nhan Nhã Tịnh luôn hận không thể giết chết Nhan Vũ Trúc, nhưng vì Tô Thu Quỳnh, giọng của cô đành phải dịu lại.
“Nhan Vũ Trúc, tôi quỳ xuống xin cô, tôi cúi lạy cô, cầu xin cô tha cho Thu Quỳnh được không?”
“Nhã Tịnh, cậu đừng cầu xin bà điên Nhan Vũ Trúc này!” Trong mắt Tô Thu Quỳnh không có một chút sợ hãi: “Chỉ là một ống máu thôi, Tô Thu Quỳnh mình không sợ!”
Tô Thu Quỳnh kiên định nhìn Nhan Nhã Tịnh, trong mắt cô ấy chứa đầy xót xa và đau lòng.
Trái tim cô ấy sớm đã chết lịm, cô ấy thực sự không sợ bị tiêm ống máu này.
Chỉ là cô ấy thương Nhan Nhã Tịnh, thật sự rất thương, thương Nhan Nhã Tịnh vì cô ấy mà những năm tháng tốt đẹp bị hủy hoại trong chốc lát.
Sao Nhan Nhã Tịnh lại ngốc vậy chứ!
Chuyện may mắn nhất trong cuộc đời cô ấy là có được một người bạn tốt sống chết có nhau như Nhan Nhã Tịnh, nhưng nếu cô ấy sớm biết mình sẽ làm hại đến Nhan Nhã Tịnh, cô ấy chẳng thà có được hơi ấm duy nhất trong đời.
“Ồ, không hổ danh là người phụ nữ từng ở bên Chiến Mục Hàng, lòng dũng cảm này thực sự khiến tôi lau mắt mà nhìn!” Giọng của Nhan Vũ Trúc nghe âm u đến cực điểm: “Được rồi, cô muốn chết cùng Nhan Nhã Tịnh như vậy, tôi sẽ cho cô toại nguyện!”
“Dừng tay! Nhan Vũ Trúc, cô dừng tay cho tôi!” Nhan Nhã Tịnh vô cùng lo lắng, cô cắn răng một cái, lao đến ôm chầm lấy Nhan Vũ Trúc.
“Nhan Vũ Trúc, cô chích hai ống máu này cho tôi đi! Thả Thu Quỳnh ra! Thả cô ấy ra!”
Nhan Nhã Tịnh dám ngăn cản động tác của cô ta, Nhan Vũ Trúc cực kỳ không vừa lòng, cô ta lạnh lùng liếc Nhan Nhã Tịnh một cái, nhếch môi mỉa mai: “Nhan Nhã Tịnh, chỉ một ống máu cũng đủ khiến cô tiêu đời, sao tôi phải lãng phí một ống máu nữa cho cô? ! Cô có biết, hai ống máu này của tôi quý giá đến nhường nào không!”
Nhan Vũ Trúc thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn ôm chặt mình, trong lòng không khỏi có chút cáu kỉnh, cô ta nóng nảy hất mái tóc xoăn của mình ra: “Nhan Nhã Tịnh, tôi khuyên cô tốt nhất nên buông tay ra! Nếu không, tôi không chích cho Tô Thu Quỳnh nữa, mà sẽ ra lệnh cho người khác bắn nát đầu cô ta!”
Bắn nát đầu Tô Thu Quỳnh…
Tay Nhan Nhã Tịnh run lên, không kìm được buông Nhan Vũ Trúc ra.
Nhan Vũ Trúc thấy Nhan Nhã Tịnh thành công bị cô ta uy hiếp, ánh mắt đắc ý không sao che giấu được.
Nhan Vũ Trúc vuốt lại mái tóc dài của mình, định đâm mạnh cây kim tiêm trong tay vào cơ thể Tô Thu Quỳnh.
Trước khi kim tiêm trong tay cô ta đâm xuống cơ thể Tô Thu Quỳnh, vài tiếng súng đột nhiên vang lên trong không trung.
Nhan Vũ Trúc chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì hai người đàn ông đứng sau lưng Tô Thu Quỳnh đã ngã lăn ra đất.
“Ai? !”