Chương 1232
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy lúc bị chia tay mà lại đi đòi chết đòi sống thì rất nhục. Nhưng lúc này nó là biện pháp duy nhất để cô có thể buộc Lưu Thiên Hàn đừng chia tay với mình.
“Nhan Nhã Tịnh, cô chết hay sống thì liên quan gì đến tôi!”
Nhan Nhã Tịnh chờ mãi, cũng chỉ chờ được câu trả lời lạnh như băng của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh nhìn đi nhìn lại câu ‘liên quan gì đến tôi’, cuối cùng đau lòng đến nỗi cất tiếng cười phá lên.
Đúng vậy, cô sống hay chết thì liên quan gì đến anh đâu. Cô cũng không tin, cô tìm người khác mà anh cũng không màng!
Dù là trước hay sau khi mất trí nhớ, anh Lưu vẫn là bình dấm chua siêu cấp lớn. Lần trước bọn họ hợp lại cũng vì anh ghen, không nhịn được mà quay lại tìm cô.
Nhan Nhã Tịnh suy tư một lát, lại cân nhắc gửi cho anh một tin nhắn.
“Anh hai, nếu anh nhất định chia tay với em, em sẽ đi tìm người đàn ông khác! Em phải cắm sừng cho anh thành nhím luôn. Em không đùa với anh đâu!”
Nghĩ một lát, Nhan Nhã Tịnh lại thêm một câu: “Nếu anh muốn trở thành người đàn ông nhiều sừng nhất Vân Hải thì cứ việc chia tay với em!”
Nhan Nhã Tịnh không nhận được tin nhắn trả lời của Lưu Thiên Hàn ngay, nhìn màn hình di động tối dần, trong lòng lại nảy lên một tia hi vọng hèn mọn.
Cô hèn mọn chờ đợi anh Lưu tức nổ phổi, uy hiếp cô không được ở cùng người đàn ông khác.
Nhưng cô vẫn xem nhẹ sự quyết tuyệt của người đàn ông đề nghị chia tay rồi. Cuối cùng cô đợi được lời nhắn lại của Lưu Thiên Hàn.
Anh nói: “Cô cố lên.”
Cô cố lên?
Nhan Nhã Tịnh tức giận đến rút gân, ngay sau đó là đau xót không thể hòa tan. Anh Lưu cô yêu nhất cổ vũ cô ở bên người đàn ông khác!
Anh thật sự không cần cô nữa rồi!
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên, đôi mắt cô quạnh của Nhan Nhã Tịnh lại bốc cháy lên hi vọng vô hạn.
Chắc chắn là anh Lưu quay lại!
Nhan Nhã Tịnh giống như nổi điên lao tới trước cửa phòng, anh Lưu quay lại, điều này chứng minh rằng trong lòng anh vẫn còn chút lưu luyến cô.
Nếu vẫn còn chút lưu luyến thì dù cho có bị tất cả mọi người căm ghét, cô cũng phải giữ anh Lưu lại.
“Anh ha…”
Khi đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy rõ ràng người đứng trước cửa, giọng nói của Nhan Nhã Tịnh chợt im bặt.
Đứng ở cửa không phải anh Lưu mà là một người hầu của biệt thự, dì Triệu.
Đây cũng là lần đầu tiên dì Triệu thấy dáng vẻ Nhan Nhã Tịnh chật vật đến như thế, bà ấy không khỏi hơi sững sờ, nhưng sau khi nghĩ đến việc chính của mình, bà ấy nhanh chóng đặt một cái hộp vào tay Nhan Nhã Tịnh.
“Cô Nhan, cậu hai Lưu nhờ tôi mua cho cô cái này.”
Dì Triệu ngừng một chút, rồi nói tiếp với Nhan Nhã Tịnh: “Cô Nhan, cậu hai Lưu còn nhờ tôi nhắc nhở cô một câu, đừng quên uống thuốc.”