NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 582

Tô Thu Quỳnh cho rằng, Lâm Tiêu cũng sẽ giống như trước đây, nói mấy câu cay nghiệt với cô ấy, ai ngờ, Lâm Tiêu lập tức cởi giày của một tên đàn em đang nằm dưới đất của Nhan Vũ Trúc, sau đó ném thật mạnh vào mặt của Nhan Vũ Trúc.

“Nhan Vũ Trúc, miệng cô thối quá đấy! Thối hơn cả chiếc giày này nữa!” Lâm Tiêu khinh thường nhìn Nhan Vũ Trúc, đôi mắt màu xanh lam đậm sâu thẳm của người đàn ông ấy lạnh như băng.

Anh ta khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Cô muốn phá hỏng hình tượng Tô Thu Quỳnh ở trong lòng tôi à? Đáng tiếc, đừng nói Tô Thu Quỳnh không làm gì sai, cho dù cô ấy giết người phóng hỏa, thì ở trong lòng Lâm Tiêu tôi, cô ấy cũng là điều quý giá nhất trong lòng tôi!”

Tô Thu Quỳnh luôn xem thường đàn ông đánh phụ nữ, nhưng nhìn Lâm Tiêu lấy chiếc giày thối hoắc ném vào mặt của Nhan Vũ Trúc, trong lòng cô ấy lại vui không tả xiết.

Hơn nữa, trong đầu cô ấy cứ vang vọng những câu nói vừa nãy của Lâm Tiêu.

Anh ta nói, đừng nói Tô Thu Quỳnh không làm gì sai, cho dù cô ấy có giết người phóng hỏa, ở trong lòng Lâm Tiêu tôi, cô ấy cũng là điều quý giá nhất trong lòng tôi.

Lâm Tiêu, vậy mà anh ta lại tin rằng năm đó cô ấy không hề làm sai.

Trong lòng Tô Thu Quỳnh bỗng nhiên dâng lên cảm giác ấm áp đến khó tả, cô ấy cảm thấy rất buồn cười, đây, một người đàn ông bị cô xem như là chuyên gia xâm phạm phụ nữ, lại cho cô ấy một cảm giác ấm áp đáng quý.

Vì sự tin tưởng khó hiểu của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh phát hiện, bỗng nhiên cô ấy cảm thấy mình không ghét Lâm Tiêu đến vậy.

“Lâm Tiêu, anh!”

Nhan Vũ Trúc suýt chút nữa bị chiếc giày thối hoắc kia ném trúng mặt, cô ta đập chiếc giày trên mặt đất, oán hận trừng mắt nhìn Lâm Tiêu, hận không thể đâm một lỗ ở trên người anh ta.

Nhan Vũ Trúc tức giận muốn phát điên, nhưng cuối cùng, cô ta lại nở nụ cười, có Lâm Tiêu ở đây, cô ta không chiếm được lợi gì từ trên người Tô Thu Quỳnh cả, cô ta chỉ có thể dùng hết khả năng, khiến cho Nhan Nhã Tịnh khó chịu mà thôi!

Liếc mắt nhìn con dao gọt hoa quả rơi trên mặt đất, Nhan Vũ Trúc muốn cầm lấy con dao, liều mạng với Nhan Nhã Tịnh, nhưng Nhan Nhã Tịnh lại nhanh hơn, cô ta còn chưa đụng vào được con dao kia thì Nhan Nhã Tịnh đã đẩy mạnh cô ta ngã xuống đất.

Nhan Nhã Tịnh cầm con dao rơi trên mặt đất: “Nhan Vũ Trúc, chị thật đáng chết!”

“Nhan Nhã Tịnh, em đừng giết chị! Đừng giết chị!” Nhìn con dao sáng loáng trước mặt, Nhan Vũ Trúc sợ hãi đến mức kêu to: “Nhan Nhã Tịnh, em đừng giết chị! Tha cho chị đi mà! Chỉ cần em tha cho chị lần này, chị sẽ nói cho em biết, ba ruột của em là ai!”

Nhan Nhã Tịnh thật sự không định sẽ tự tay gi3t ch3t Nhan Vũ Trúc.

Cô là bác sĩ, đôi tay này của cô dùng để trị bệnh cứu người, cô sẽ không dùng nó để giết người.

Cô cầm dao con, cùng lắm cũng chỉ là hù dọa Nhan Vũ Trúc một chút thôi.

Bắt cóc, làm người khác bị thương, Nhan Vũ Trúc đã dính đến tội hình sự rồi, hơn nữa những chuyện xấu xa trước kia cô ta làm kiểu gì cũng bị pháp luật trừng trị, cô không cho rằng bản thân có thể khống chế sống chết hay thay trời hành đạo.

Nhưng cô lại không ngờ tự dưng Nhan Vũ Trúc lại nói ra câu như vậy.

Cái gì mà ba ruột của cô cơ?

Chẳng lẽ, Nhan Thành Lâm cũng không phải ba ruột của cô?

Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp hỏi nỗi nghi hoặc trong lòng mình thì Nhan Vũ Trúc đã dồn hết sức đẩy cô ra, cô nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước. Nhan Vũ Trúc thở hổn hển nhìn Nhan Nhã Tịnh rồi nhanh chân chạy về phía cửa phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc