NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 1320

Thứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu anh chỉ có khuôn mặt nhỏ bé lãnh đạm, điệu bộ luôn dè dặt lấy lòng anh ta của Liễu Đào.

Cả thế giới đều biết Liễu Đào yêu anh ta.

Anh ta cũng đã từng cho rằng Liễu Đào yêu anh ta đến tận xương tủy.

Thế nhưng, nếu Liễu Đào thực sự yêu anh ta, sao có thể vá lớp màng đó hết lần này đến lần khác!

Anh ta không tin mỗi lần anh ta muốn cô ấy, cô ấy lại vừa hay tới kinh nguyệt!

Họ đã quan hệ vô số lần rồi, nếu vì anh ta, cô ấy thật sự không cần vá lớp màng đó hết lần này đến lần khác, cô ấy vá lớp màng đó chỉ có thể là vì lấy lòng những người đàn ông khác.

Nghĩ tới bây giờ Liễu Đào rất có thể đang đi tìm Lê Mặc hoặc người đàn ông nào đó, Phí Nam Châu đột nhiên đứng ngồi không yên ở chỗ Cung Tư Mỹ.

Anh ta cực kỳ muốn bắt lấy Liễu Đào – người phụ nữ trăng hoa ấy trói ở bên mình!

Dẫu sao cô ấy cũng là người phụ nữ của anh ta, sao anh ta có thể cho phép một người phụ nữ không biến tiết chế cắm lên đầu mình một chiếc sừng vừa to vừa dài!

Xối nước lạnh thẳng vào mặt, Phí Nam Châu đi ra từ phòng tắm, định về nhà.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, anh ta tình cờ nhìn thấy Cung Tư Mỹ đang cầm điện thoại của mình.

Cung Tư Mỹ không ngờ anh ta ra khỏi phòng tắm sớm như vậy, cô ta vội vàng đặt điện thoại lại lên bàn trước mặt.

Cung Tư Mỹ luôn giỏi che giấu cảm xúc, trong nháy mắt, cô ta đã lấy lại được vẻ ngoài dịu dàng và cởi mở.

Cô ta dịu dàng cười với Phí Nam Châu, “Nam Châu, vừa rồi Liễu Đào gọi điện thoại cho anh, nhưng em vô tình trả lời rồi. Nam Châu, cô ấy bảo anh về nhà.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nghĩ đến những lời diễn kịch của mình qua điện thoại vừa rồi, Cung Tư Mỹ có chút bồn chồn.

Nhưng cô ta biết tính cách của Liễu Đào , tính cách của cô ấy giống như khuôn mặt thờ ơ, luôn lãnh đạm, cô ấy chắc chắn sẽ không chất vấn Phí Nam Châu về cuộc điện thoại.

Cung Tư Mỹ cảm thấy dùng lời nói dối này để gạt Phí Nam Châu, vì chưa kịp xóa nhật ký cuộc gọi, thật quá dễ dàng.

Về nhà?

Trong lòng Phí Nam Châu bỗng nảy sinh một chút ấm áp khó tả, hóa ra Liễu Đào người phụ nữ này không hề nhân lúc anh ta không có nhà đi tìm gã mặt trắng nào hết.

Cô ấy rất mong anh ta về nhà.

Phí Nam Châu cũng rất muốn rất muốn về nhà.

Mặc dù trước đây anh ta chưa bao giờ coi biệt thự của anh ta và Liễu Đào là nhà của mình.

Nhìn Phí Nam Châu ánh mắt phức tạp nhìn mình chằm chằm, lại không nói lời nào, Cung Tư Mỹ đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ bất an khó tả.

Nhưng nghĩ đến Phí Nam Châu nhất mực si mê mình, cô ta lập tức cảm thấy an tâm và lấy lại tự tin.

Cô ta bước từng bước tới chỗ Phí Nam Châu, nhón chân nhẹ nhàng như cánh hoa sen lướt trên hồ nước, đôi mắt hạnh ươn ướt mờ ảo, đôi môi cong cong, khuôn mặt xinh đẹp như ánh trăng, vô cùng xinh đẹp.

“Nam Châu, anh sẽ không về phải không? Nếu anh về, em sẽ buồn lắm.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc