Chương 353
Cô chưa kịp lên tiếng, giọng nói trầm khàn xen lẫn lửa giận của Lưu Thiên Hàn lại vang lên bên tai: “Nhan Nhã Tịnh, em giỏi lắm, biết đi tìm trai bao luôn rồi!”
“Anh Lưu, em không gọi trai bao thật mà!”
Nhan Nhã Tịnh không muốn bị Lưu Thiên Hàn hiểu lầm, cô vội vàng giải thích cho mình: “Anh Lưu, anh phải tin tưởng em, hai anh chàng đó đều là do người khác gọi cho em và Tô Thu Quỳnh.”
“Ha!” Lưu Thiên Hàn cười khẩy, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, chỉ riêng ánh mắt của anh lúc này thôi cũng có thể phanh thây cô ra thành trăm ngàn mảnh.
“Người khác? Ha! Người đó có lòng thật đấy nhỉ! Nhan Nhã Tịnh, nếu tối hôm nay anh không tới, có phải em sẽ để cậu ta đút rượu cho em không?”
Sau khi xác định quan hệ với Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn vẫn luôn nâng niu người con gái mình yêu trong lòng bàn tay. Nhưng chỉ cần nghĩ đến hình ảnh tên trai bao kia dẩu môi muốn đút rượu cho Nhan Nhã Tịnh, trong lòng anh lại dâng lên ngọn lửa giận không thể dập tắt.
Gân xanh trên trán Lưu Thiên Hàn nảy thình thịch, người phụ nữ này, anh còn chưa bao giờ đút rượu cho cô bằng cách đó, thế mà cô lại dám để một tên trai bao…
Càng nghĩ càng tức giận, Lưu Thiên Hàn không nhịn được nữa, đánh một cái vào mông Nhan Nhã Tịnh.
Người phụ nữ này thật sự chẳng có chút ý thức nào, chẳng lẽ cô không biết bản thân uống say sẽ biến thành dáng vẻ nào sao?
Cô còn muốn xem bói cho tên trai bao kia, muốn đối xử với anh ta như đối xử với anh như lần trước, lột quần áo của tên trai bao kia ư?
Nghĩ đến chuyện nếu đêm nay anh không đến, Nhan Nhã Tịnh sẽ uống say, sẽ làm ra một số chuyện không thể miêu tả nổi với tên trai bao kia, Lưu Thiên Hàn càng cáu hơn.
Rất muốn đánh gãy chân cô, muốn cho cô hiểu rõ, rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai!
Lưu Thiên Hàn nghĩ vậy rồi cũng làm như vậy luôn, tay anh dồn sức đánh một cái xuống đùi cô.
Lưu Thiên Hàn đánh đau đến mức suýt chút nữa khiến Nhan Nhã Tịnh nhảy dựng khỏi ghế sau.
Chỉ là, phía trên còn có cả một tòa núi lớn, cô không nhảy lên được.
“Anh Lưu, anh dữ quá…”
Gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh nhăn lại thành một dúm, cô tỏ ra đáng thương: “Cậu nhỏ, đau quá đấy…”
“Ha!”
Lưu Thiên Hàn cười mỉa: “Em cũng biết đau cơ à!”
Tài xế đang tập trung lái xe bỗng đột ngột ngoặt tay lái, xém chút đã lao xuống con mương hôi thối bên cạnh.
Anh Lưu, anh dữ quá…
Anh Lưu hung dữ như vậy, sẽ bắt nạt cô gái nhỏ người ta đến nông nỗi gì đây!
May là vừa rồi anh ta sáng suốt, kịp thời nâng tấm chắn lên.
Nhưng mà, cậu nhỏ…
Cô gái này lại là cháu gái của anh Lưu luôn à?
Thảo nào trông cô gái còn trẻ như vậy. Hóa ra anh Lưu trâu già gặm cỏ non!
Ngay cả cháu gái mình mà cũng không tha. Má thật, anh Lưu biến thái quá đấy!
“Tất nhiên là em biết đau rồi!” Nhan Nhã Tịnh thấy bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn đặt lên đùi mình, sợ anh sẽ bẻ gãy luôn chân mình bèn vội xin tha: “Anh Lưu, hai chúng ta bỏ qua chuyện hôm nay đi. Em cam đoan lần sau sẽ không để người khác đút rượu cho em nữa đâu!”