CHƯƠNG 660
Nhớ đến sự điên cuồng trong lần thứ tư, Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn đào một cái hố để chui xuống, vì sao cô không quên được cái ký ức này chứ?
Đúng là xấu hổ!
“Lần thứ tư, em…”
“Anh Lưu, anh im miệng cho em!”
Nhan Nhã Tịnh vội vàng vung tay để ngăn cản Lưu Thiên Hàn nhưng cô lại không cẩn thận va vào vết thương trước ngực anh. Lưu Thiên Hàn đau đớn, gương mặt đau đến biến dạng.
Thấy Lưu Thiên Hàn đau đớn như vậy, Nhan Nhã Tịnh đau lòng nhưng ngoài mặt vẫn cứng miệng nói với anh: “Anh Lưu, đáng đời, ai bảo anh nói linh tinh với em!”
Nhan Nhã Tịnh trừng mắt nhìn Lưu Thiên Hàn một cái. Cô sợ vết thương của anh còn ứa ra nhiều máu hơn, cô nhanh chóng cầm lấy loại thuốc đặc hiệu mà bác sĩ đã để lại để xử lý vết thương cho Lưu Thiên Hàn.
“Nhan Nhã Tịnh, tối hôm đó, anh còn đeo chiếc nhẫn này vào ngón tay em.” Lưu Thiên Hàn nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm sâu, anh cởi chiếc nhẫn đang đeo ở ngón cái ra, lồ ng vào ngón tay cái nhỏ hơn rất nhiều của Nhan Nhã Tịnh: “Nhưng em lại vứt chiếc nhẫn này đi.”
Còn Nhan Nhã Trúc lại cầm chiếc nhẫn đã bị cô vứt đi để nhận vơ công về mình.
“Anh Lưu, chiếc nhẫn này thật sự là anh đeo lên ngón tay của em sao? Em cứ tưởng là anh trai bao hôm đó để lại. Lúc đó em còn cảm thấy thật là buồn cười, không ngờ anh trai bao Nhan Nhã Trúc tìm đến sau khi tiếp khách xong còn tặng người ta tín vật định tình.”
Nhan Nhã Tịnh cười vui vẻ: “Hóa ra là anh Lưu anh sau khi tiếp khách xong thích tặng người ta tín vật định tình.”
Sau khi gặp lại, cô cũng nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đeo chiếc nhẫn này, cô còn tưởng rằng đây là một chiếc nhẫn bình thường, có khi Hách Trung Văn cũng có nên cô mới không nghĩ nhiều.
“Nhan Nhã Tịnh, anh không phải trai bao!” Gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn hơi tối đi, người phụ nữ này dám so sánh anh với trai bao!
Lại còn đi tiếp khách! Đúng là thèm đòn!
“Em biết anh không phải trai bao.” Nhan Nhã Tịnh đã xử lý vết thương cho Lưu Thiên Hàn xong xuôi. Cô rúc vào lòng anh như một chú mèo con, cô sờ chiếc nhẫn anh vừa đeo lên ngón cái của mình, nũng nịu nói: “Nhưng về sau anh Lưu anh không được tùy tiện tặng tín vật định tình cho các cô gái khác đâu, em ghen đấy!”
Như thể cảm nhận được lời nói của mình vẫn chưa có sức uy hiếp, Nhan Nhã Tịnh suy nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Em ghen lên rất đáng sợ, sẽ đánh người đấy.”
“Anh Lưu, lúc nào anh cũng nói là muốn đánh gãy chân em. Em tức giận lên cũng sẽ đánh gãy chân anh đấy! Em nói nghiêm túc với anh chứ không phải nói đùa đâu!”
Để chứng minh bản thân thật sự rất ác, Nhan Nhã Tịnh còn hằm hằm trừng mắt nhìn anh.
“Em muốn đánh gãy chân anh sao?” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn không lớn nhưng mang theo sức uy hiếp rõ ràng, Nhan Nhã Tịnh lập tức không giơ nanh giơ vuốt gì nữa, thân hình nhỏ bé của cô còn run rẩy. Rồi cô không màng gì đến thể diện, ôm eo của Lâm Thiên Hàn, cười nịnh nọt: “Anh Lưu, những lời em nói ban nãy chỉ là nói đùa thôi, em thích anh như vậy, làm sao nỡ đánh gãy chân anh chứ!”