NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 874

“Anh Dương, sự thật cái chết của Lưu Gia Thành ngoài em và anh ra, cũng chỉ có mẹ em biết thôi, chỉ cần hai người không nói thì ai biết được!”

Từ trước đến nay Cung Tư Mỹ là người kiêu ngạo ung dung. Nhưng giờ phút này, giọng cô ta lại khó giấu được vẻ yếu ớt không nói nên lời.

“Anh Dương, em thật sự không còn cách nào khác, em muốn cố gắng bảo vệ tình yêu của mình. Anh Dương, cầu xin anh đấy, anh giúp em lần này được không?”

“Tư Mỹ, em điên thật rồi! Sinh con ra rồi em định giải thích với Lưu Thiên Hàn như thế nào đây? Nếu như anh ta biết được sự thật thì sẽ không tha cho em đâu!”

“Anh ấy sẽ không biết!” Cung Tư Mỹ kích động hét lên: “Em sẽ không cho anh ấy biết sự thật! Mãi mãi không! Gen của anh ấy và Lưu Gia Thành có độ tương đồng cao như vậy, anh ấy sẽ chỉ cho rằng đó là con của mình! Em sẽ nói với anh ấy, em nhân lúc mấy năm anh ấy biến thành người thực vật mà lấy tinh trùng đông lạnh của anh ấy. Em muốn sinh con cho anh ấy, nhưng anh ấy lại không chịu chạm vào em, em chỉ có thể dùng cách thụ tinh nhân tạo để có con thôi!”

“Anh Dương, giúp em đi! Bây giờ chỉ có anh mới có thể giúp em thôi! Không có anh ấy em không sống nổi! Anh Dương, em biết em điên rồi, điên đến mức hết thuốc chữa rồi. Nhưng làm sao bây giờ, em quá yêu anh ấy, em muốn cùng anh ấy đầu bạc răng long! Anh Dương, cầu xin anh giúp em được không?”

Cung Tư Mỹ vẫn chưa nghe được câu trả lời chắc chắn của Cung Trạch Dương, sốt sắng đến độ gần như suy sụp phát điên: “Anh Dương, nếu anh không muốn em chết thì hãy giúp em đi! Anh Dương, em không đùa với anh đâu. Nếu không thể mang thai thành công, nếu mất đi anh ấy, em nhất định sẽ chết!”

“Tư Mỹ, không đáng đâu! Vì một người đàn ông không yêu mình, không đáng đâu!” Nghe Cung Tư Mỹ nói xong, Cung Trạch Dương vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Anh ta không hiểu nổi tại sao đứa em gái vừa cao quý vừa tốt đẹp của mình lại trở nên điên dại vì một người đàn ông như thế này!

Nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ, cho dù mình phản đối gay gắt cách làm của Cung Tư Mỹ thì cuối cùng anh ta vẫn không lay chuyển được thỉnh cầu của cô ta, nước mắt của cô ta, rồi sau đó sẽ giúp cô ta làm những chuyện trái với lương tâm.

Ai kêu anh ta thích cô ta nhiều như vậy chứ!

Từ lúc anh ta biết Cung Tư Mỹ không phải con gái nhà họ Cung, anh ta đã yêu cô ta đến điên cuồng, như cái cách mà cô ta si mê Lưu Thiên Hàn vậy.

Yêu cô ta, yêu đến mức nhập ma. Yêu cô ta, yêu đến mức không phân biệt được trắng đen phải trá, chỉ cần cô ta vui là được. Yêu cô ta, yêu đến mức tay dính đầy máu tươi cũng không oán than không hối hận.

“Không có gì là đáng hay không đáng cả! Em tình nguyện! Chỉ cần em cam tâm tình nguyện là được!” Cung Tư Mỹ điên cuồng hét lên, sau đấy đột nhiên cô ta dịu giọng: “Anh Dương, giúp em với, cầu xin anh đó, giúp em đi, xin anh…”

Sau đó chỉ còn lại tiếng khóc nức nở. Nghe Cung Tư Mỹ khóc, Cung Trạch Dương lập tức buông vũ khí đầu hàng, anh ta thở dài một hơi: “Được rồi, Tư Mỹ, anh giúp em!”

Cho dù phía trước là vực sâu không thể ngóc đầu dậy được, thì Tư Mỹ, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.

Sau khi ngắt điện thoại, cuối cùng trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của Cung Tư Mỹ cũng nở nụ cười hiếm thấy.

Cung Trạch Dương đồng ý giúp cô ta rồi. Tốt quá, cô ta biết ngay mà, cho dù là chuyện hoang đường thế nào thì anh ta cũng sẽ không từ chối cô ta.

Tốt quá rồi, Nhan Nhã Tịnh sắp chết rồi, Lưu Thiên Hàn cũng sẽ cho rằng cô ta mang thai con của anh. Từ nay về sau đừng ai nghĩ đến chuyện cướp anh khỏi cô ta nữa!

Thật tốt quá!

Nhan Nhã Tịnh không biết có phải thần kinh mình quá nhạy cảm rồi không, mà sáng sớm ra khỏi Tầm Viên đã cảm thấy có một đôi mắt vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.

Bình luận

Truyện đang đọc