CHƯƠNG 751
“Quái vật! Người xấu!”
Hách Trung Văn vô cùng hoảng sợ vùi người vào trong lòng Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, quái vật đáng sợ quá đáng sợ quá, anh ta sẽ ăn tôi mất! Tôi sợ lắm!”
“Đừng sợ đừng sợ! Có tôi đây rồi, tôi sẽ không để quái vật bắt nạt cậu đâu!” Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng vỗ bả vai Hách Trung Văn, khẽ giọng an ủi.
Được Nhan Nhã Tịnh an ủi như vậy, bờ vai không ngừng run rẩy của Hách Trung Văn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng giọng nói của anh ta vẫn run lên rất rõ ràng.
“Nhưng mà chị đại, tôi không thích nhìn thấy quái vật đâu, em bảo quái vật ra ngoài có được không?” Hách Trung Văn ôm chặt lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh như đứa trẻ sợ bị vứt bỏ: “Chị đại, tôi chỉ muốn ở cùng em thôi.”
“Ha!”
Lưu Thiên Hàn bị Hách Trung Văn làm cho tức tới mức bật cười, tên ranh này, đang cướp vợ anh ngay trước mặt anh đấy à!
Sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ tức giận, Lưu Thiên Hàn đè nén ý muốn ném Hách Trung Văn ra bên ngoài, anh nhướng mày lạnh lùng: “Trung Văn, một vừa hai phải thôi!”
Giọng nói Lưu Thiên Hàn không lớn, nhưng anh đã ở trên vị trí cao từ lâu, khí thế lại vô cùng lạnh lùng, giọng nói vô hình tản ra áp lực khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Hách Trung Văn từ nhỏ đã vô cùng kính trọng sợ hãi Lưu Thiên Hàn, bị uy thế quanh người Lưu Thiên Hàn chèn ép một lần nữa, cơ thể nhỏ bé của anh ta run bắn lên, nhưng nghĩ thấy bây giờ anh ta là một tên ngốc, Nhan Nhã Tịnh bảo vệ anh ta vô điều kiện nên anh ta cũng thêm tự tin hơn.
Anh ta dụi vào vòng tay của Nhan Nhã Tịnh, đôi mắt đen láy vừa vô tội vừa đáng thương như con nai con.
“Chị đại, quái vật thực sự sắp ăn thịt người rồi! Chị đại, quái vật hung ác quá, em mau đuổi quái vật ra ngoài đi có được không?” Hách Trung Văn bĩu môi, bắt đầu bật khóc huhu.
“Tôi không muốn bị quái vật ăn thịt đâu! Huhu, quái vật xấu xa lắm, tôi không muốn nhìn thấy quái vật, huhu…”
Nhìn thấy dáng vẻ khóc không ra hơi của Hách Trung Văn, Nhan Nhã Tịnh thương xót từ tận đáy lòng, cô không thể nhìn nổi cảnh người khác khóc, nhất là khi đây còn là người bạn tốt Hách béo thân thiết sống chết có nhau của cô.
Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hách Trung Văn, dáng vẻ như sắp ăn thịt người, Nhan Nhã Tịnh không thể nhịn nổi nữa: “Anh Lưu, anh có thể đừng sầm mặt dọa nạt Hách béo suốt như vậy được không?! Cậu ấy vốn đã sợ anh rồi, anh khiến cậu ấy khóc trông khó chịu thế nào kìa!”
“Sợ?!
Sợ anh mà còn dám giả ngu cướp vợ anh à!
Có Nhan Nhã Tịnh chống lưng cho anh ta, gan của Hách Trung Văn lập tức to lên, anh ta chớp đôi mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh với vẻ ngây thơ vô tội: “Chị đại, chúng ta đuổi quái vật đi rồi đi ngủ có được không? Tôi muốn chị đại ôm tôi ngủ!”
Ôm anh ta ngủ?
Lưu Thiên Hàn tức tới ngứa răng, nếu như anh để vợ anh ôm Hách Trung Văn ngủ thì anh không phải là đàn ông nữa rồi!
Lưu Thiên Hàn không muốn tiếp tục dung túng cho hành động giả ngu của Hách Trung Văn nữa, anh bước lên trước một bước, nắm lấy bàn tay đang ôm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh của Hách Trung Văn: “Trung Văn, đừng giả vờ nữa! Cháu không hề ngốc!”
Lần này Hách Trung Văn không bật khóc huhu nữa, anh ta chớp mắt một cái, nước mắt rơi xuống kêu lộp bộp lộp bộp.