NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI


Dương Mai nói địa chỉ cho Nhan Nhã Tịnh biết rồi sau đó liền cúp điện thoại.

Dương Mai đã lên kế hoạch xong xuôi, cho dù Nhan Nhã Tịnh có đến đây thì cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ.

Nếu đã muốn trả thù Nhan Nhã Tịnh, vậy thì phải trả thù cho triệt để, đúng lúc cô ta có thể đưa tiễn ba mẹ con bọn họ cùng nhau xuống địa ngục.

Còn một trăm năm mươi tỷ thì!
Cô ta biết là Nhan Nhã Tịnh có thể gom góp đủ, Nhan Nhã Tịnh không có nổi một trăm năm mươi tỷ, nhưng mà Hách Trung Văn và Giang Kiến Huy có mà, vì để cứu con mình, cho dù Nhan Nhã Tịnh có bán thân thì cũng phải góp đủ một trăm năm mươi tỷ đó.

Khóe môi của Dương Mai không nhịn được mà cong lên, cô ta đã chuẩn bị xong hết thảy, chỉ cần có được một trăm năm mươi tỷ đó thì cô ta đã có thể ra nước ngoài, từ đó cao chạy xa bay, không một ai có thể quấy rầy cuộc sống tốt đẹp của cô ta.


À đúng rồi, đợi đến khi cô ta hại chết Nhan Nhã Tịnh thì Nhan Vũ Trúc cũng sẽ cho cô ta một khoản tiền lớn, có nhiều tiền như thế, chắc chắn cô ta có thể sống rất thoải mái ở nước ngoài.

Nhan Nhã Tịnh, tao chờ mày đến đưa tiền, cũng là chịu chết.

Sau khi màn hình điện thoại của Dương Mai biến thành màu đen, cô ta có thể nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của mình rất rõ ràng từ trên màn hình điện thoại.

Nhìn gương mặt phản chiếu trong màn hình điện thoại, Dương Mai cũng cảm thấy vô cùng xa lạ.

Trước kia, cô ta không phải như vậy.

Cô ta đã từng là một cô gái hiền lành ngây ngô, nhưng kể từ khi bước chân vào tới giải trí là cô ta đã từ từ thay đổi, trở nên ham hư vinh, thích ganh đua so sánh, thậm chí vì vai diễn mà bán cả thể xác.

Sau đó, cô ta vì lợi ích mà Nhan Vũ Trúc đã hứa hẹn, cô ta bắt đầu hại người.

Dương Mai cảm thấy rằng thay đổi của mình không có gì là không đúng, nếu như con người đã muốn có một cuộc sống tốt đẹp, làm gì có chuyện nước chảy mây trôi.

Giới giải trí chính là như vậy, cô ta đã lựa chọn con đường này thì nhất định phải lột bỏ bộ dạng ngây ngô.

Cô ta chỉ hận, hận Nhan Nhã Tịnh, hận Nhan Nhã Tịnh đã cản trở bước tiến của cô ta.

Nếu như không phải Nhan Nhã Tịnh khiến cô ta thất bại thảm hại, có lẽ là bây giờ cô ta đã lấy được vai nữ chính trong bộ phim mà Nhan Vũ Trúc đã hứa hẹn.


Bàn tay Dương Mai siết chặt gần như muốn bóp nát điện thoại trong tay mình, Nhan Nhã Tịnh, đừng trách tao, đều là mày ép tao, là mày ép tao!
Dương Mai vừa cúp điện thoại, Nhan Nhã Tịnh liền nhận được cuộc gọi của Lưu Diễm Mai.

Giọng nói của Lưu Diễm Mai có hơi khàn, bà ta áy náy nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, dì xin lỗi vì đã không trông chừng An Bảo và An Mỹ cẩn thận, bọn nhỏ, bọn nhỏ đã bị bắt cóc rồi.


Lưu Diễm Mai nói xong, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống: “Nhã Tịnh, dì xin lỗi, dì nhất định sẽ tìm được An Bảo và An Mỹ, nếu không thì dì mãi mãi cũng không thể tha thứ cho mình.


Lúc này, Lưu Diễm Mai hận không thể giết chết mình, đến cuối tuần vốn là bà ta muốn bồi đắp tình cảm với cháu trai và cháu gái cưng, không ngờ lúc bà ta dẫn cháu trai và cháu gái đi dạo phố, không hiểu sao bà ta lại bị người khác đánh ngất xỉu, đợi đến lúc bà ta tỉnh dậy thì đã không nhìn thấy bóng dáng An Bảo và An Mỹ đâu nữa.

Lưu Diễm Mai là người từng trải, với tình hình như thế, đương nhiên bà ta biết chắc chắn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã bị bắt cóc.

Bà ta hận mình vô cùng, nếu như không phải do bà ta tùy hứng muốn ở riêng với cháu trai và cháu gái cưng của mình mà không để bảo vệ đi theo thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.


“Dì à, dì đừng hoảng, cháu sẽ không để An Bảo và An Mỹ xảy ra chuyện đâu.


Nhan Nhã Tịnh nhìn điện thoại, nhẹ giọng nói.

Nhan Nhã Tịnh không phải là người không hiểu chuyện, cô biết chuyện ngày hôm nay không thể trách Lưu Diễm Mai được.

Dương Mai đã quyết tâm bắt hai đứa nhỏ thì cho dù ngày hôm nay bọn họ có bảo vệ tốt đến đâu đi nữa, ngày kia, ngày mốt, ngày mốt nữa! cũng không có khả năng đề phòng đến độ một giọt nước cũng không lọt.

Thách‎.


Bình luận

Truyện đang đọc