NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

Chương 1248

Nhưng nghĩ đến từ sau khi Tô Thu Quỳnh ra tù, anh ta lại hết lần này đến lần khác cưỡng ép cô, những lời này anh ta không dám nói ra khỏi miệng.

Cô cảm thấy mình rất bẩn thỉu, một phần lớn nguyên nhân là vì anh ta.

Có phải ở trong lòng cô, khi anh ta cướng ép với cô cũng không khác gì những gã đàn ông đã ức hiếp cô trong tù không?

Thậm chí, liệu có phải khi cô nhìn lại, anh ta còn đáng khinh hơn cả những gã đàn ông kia?

Không cần hỏi, chỉ cần nhìn sự chán ghét không thèm che giấu của Tô Thu Quỳnh là Chiến Mục Hàng cũng biết được đáp án.

“Chiến Mục Hàng, tôi đã cứu anh thoát khỏi đám cháy.”

Im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên Tô Thu Quỳnh nói: “Chúng ta đều quan trọng việc báo đáp ơn tình cả mà. Chiến Mục Hàng, tôi đã cứu mạng anh rồi, tôi nghĩ, anh chắc chắn rất muốn báo đáp tôi.”

“Chiến Mục Hàng, nếu như anh thật sự muốn báo đáp tôi, vậy xin anh sau này đừng quấy rầy đến cuộc sống của tôi nữa.”

“Đối với tôi, anh không quấy rầy nữa đã là sự báo đáp tốt nhất với tôi rồi.”

Anh ta không quấy rầy nữa, là sự báo đáp tốt nhất với cô…

Cả người Chiến Mục Hàng bỗng như bị băng tuyết bao phủ trong phút chốc, hai chân anh ta cứng đờ, cả người lạnh toát, không thể nhúc nhích được.

Thu Quỳnh, sao em có thể tàn nhẫn như vậy!

Chiến Mục Hàng đè mạnh lên lồng ngực mình, không quấy rầy nữa… Cái gọi là tru tâm chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.

Nhưng dù có bị vạn tiễn xuyên tâm thì cũng đều là tội nghiệt anh ta đáng phải nhận.

Chiến Mục Hàng nhìn Tô Thu Quỳnh, người còn trong sạch và xinh đẹp hơn cả trăng sáng trên trời. Anh ta chỉ muốn dang rộng hai cánh tay ra mà ôm cô vào lòng, nhưng anh ta không dám.

Không quấy rầy là sự báo đáp tốt nhất với cô rồi…

Hóa ra đây mới là điều mà cô thật sự mong muốn.

Chiến Mục Hàng biết anh ta thật sự không thể buông tay được. Có thể vì anh ta đã nợ cô quá nhiều, ngay cả đến cái mạng này của anh ta cũng vì cô mới có thể sống đến tận bây giờ. Vậy nên, anh ta chỉ có thể cố gắng không quấy rầy đến cô như cô mong muốn.

“Tô Thu Quỳnh, được thôi.”

Sau một lúc lâu, Chiến Mục Hàng nghe thấy mình đang nói với Tô Thu Quỳnh bằng giọng điệu như đến từ tận nơi phương trời xa xôi mờ mịt.

Nói xong lời này, Chiến Mục Hàng cũng không ở lại thêm nữa, anh ta cứng ngắc quay người đi, từng bước đi về phía đường lớn.

Bóng lưng của anh ta cô đơn lẻ loi, cứ như anh ta bị cả thế giới này vứt bỏ vậy.

Đúng vậy, Tô Thu Quỳnh là cả thế giới của anh ta, không có Tô Thu Quỳnh, cuộc đời còn lại sau này của anh ta cũng chỉ còn lại sự hoang vu vô tận mà thôi…

Nhìn bóng lưng hiu quạnh của Chiến Mục Hàng, hốc mắt Tô Thu Quỳnh cũng hơi chua xót, nhưng ngay sau đó cô đã trở lại về dáng vẻ lãnh đạm.

Bình luận

Truyện đang đọc