NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 1046

Nhan Nhã Tịnh không nghe thấy Lưu Thiên Hàn trả lời, trong lòng càng khó chịu hơn. Cô hơi gằm mặt, khẽ cắn m.ôi dưới, sau đó nói nhỏ: “Anh hai, em biết mà, anh sẽ không tin em đâu.”

Lưu Thiên Hàn tức đến mức thật sự không muốn quan tâm Nhan Nhã Tịnh nữa. Nhưng qua kính chiếu hậu, anh có thể nhìn rõ cô gái nhỏ ngồi phía sau cắn m.ôi trông vô cùng đáng thương. Rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn kia vừa tái nhợt vừa yếu ớt, nhưng dáng vẻ hơi hất cằm lên kia lại đầy quật cường.

Quật cường đến mức khiến anh đau lòng.

Cuối cùng, Lưu Thiên Hàn không thể giữ được vẻ lạnh lùng nữa, nói với vẻ hơi bất lực thất bại: “Nhan Nhã Tịnh, ai nói tôi không tin cô!”

Nhan Nhã Tịnh còn tưởng mình nghe lầm: “Anh Lưu, anh nói cái gì? Ý anh là anh chịu tin em rồi đúng không? Anh tin em không cho người bắt cóc Cung Tư Mỹ đúng không?”

Lưu Thiên Hàn rất chê bai chỉ số thông minh của Nhan Nhã Tịnh. Anh đã nói rõ đến thế rồi mà người phụ nữ này vẫn nghe không hiểu ư?

Nếu như người khác dài dòng vô nghĩa như vậy thì anh đã tát văng từ lâu rồi, nhưng anh luôn có sự kiên nhẫn khó có thể tưởng tượng nổi đối với Nhan Nhã Tịnh.

Anh khẽ thở dài, giọng dịu dàng đến mức hơi khó tin: “Nhan Nhã Tịnh, tôi tin cô.”

Nhan Nhã Tịnh, tôi tin cô…

Câu này nghe thật êm tai!

Nhan Nhã Tịnh bỗng cảm thấy vui vẻ muốn khóc.

Làm sao bây giờ! Cô chợt cảm thấy mình thật hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc!

Mãi cho đến khi được Lưu Thiên Hàn ôm vào phòng khách, Nhan Nhã Tịnh vẫn còn đang đắm chìm trong hạnh phúc được anh Lưu tin tưởng, không thể tự thoát ra được.

Muốn hôn anh Lưu một cái quá đi!

Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên định hôn Lưu Thiên Hàn.

Nhưng môi cô còn chưa kịp chạm vào môi Lưu Thiên Hàn, anh đã lạnh lùng ra lệnh cho cô: “Nhan Nhã Tịnh, c.ởi quần áo ra!”

Hả?

C.ởi quần áo á?

Nhan Nhã Tịnh sững sờ, tiến triển như vậy thì nhanh quá đấy?

Cô liếc nhìn một vòng khắp phòng khách giống như đứa ngốc. Tuy biệt thự của Lưu Thiên Hàn không có người giúp việc, nhưng làm trong phòng khách thì hình như hơi xấu hổ!

Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt khan một cái, hơi thẹn thùng mở miệng thương lượng với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, hay là chúng ta vào phòng anh đi! Ở phòng khách thì ấy lắm!”

Lưu Thiên Hàn nhíu mày, ấy gì cơ?

Cả người cô đều ướt đẫm, anh kêu cô c.ởi quần áo ra rồi thay một bộ đồ sạch sẽ, có gì không đúng ư?

Thấy dáng vẻ e thẹn như bông súng của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

Đầu anh nổ ‘ầm’ một tiếng, người phụ nữ này, trong đầu cô suốt ngày chứa mấy thứ linh tinh gì thế!

Nhan Nhã Tịnh thấy Lưu Thiên Hàn xụ mặt không nói gì, cô còn tưởng mình không đồng ý làm ở phòng khách nên anh giận. Cô xun xoe bước lên trước một bước, nắm lấy tay anh, lên tiếng thoả hiệp: “Thôi được rồi, anh hai, nếu anh thích ở đây thì cứ ở đây đi vậy!”

Bình luận

Truyện đang đọc