CHƯƠNG 399
Nghe thấy tiếng kêu cứu khản cổ của Nhan Vũ Trúc, những fan trung thành của cô ta cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
Bất kể thần tượng của họ và Tô Thái An từng có với nhau quá khứ không thể tiết lộ hay là không, trong hoàn cảnh này, họ vẫn phải cố gắng bảo vệ hình tượng của nữ thần trong lòng mình.
MC trên sân khấu cũng đã hoàn hồn sau cú sốc, nhanh chóng bước tới cùng đám fan trung thành kia kéo Tô Thái An ra.
Kỹ năng của Tô Thái An rất tốt, một fan trung thành vừa bước tới đã bị anh ta đấm một cú trời giáng.
Nhưng dù sao hai nắm đấm cũng khó địch nổi bốn bàn tay. Chẳng mấy chốc, anh ta đã bị mấy fan trung thành của Nhan Vũ Trúc kéo xuống khỏi sân khấu.
Bị Tô Thái An giày vò như vậy, toàn bộ lớp trang điểm tinh xảo trên gương mặt Nhan Vũ Trúc đã nhòe nhoẹt, mái tóc xoăn dài được chải chuốt hoàn hảo của cô ta cũng rối tung như chuồng gà, còn chiếc váy dạ hội đắt tiền thì bẩn kinh khủng.
Điều may mắn duy nhất là Nhan Vũ Trúc đã bảo vệ được ngực của mình, không hề để lộ thứ không nên để lộ ra ngoài.
Được MC dìu đỡ, Nhan Vũ Trúc loạng choạng đứng dậy.
MC vô cùng lịch lãm phong độ. Anh ta cởi áo vest đang mặc ra rồi khoác lên người Nhan Vũ Trúc, nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Nhan Vũ Trúc ham hư vinh là thế, tối nay bị làm cho ê chề như vậy, cô ta không biết giấu mặt vào đâu.
Đôi mắt rưng rưng mọng nước ngân ngấn lệ, làm ra vẻ như mình thật đáng thương.
Tô Thái An bị kéo xuống sân khấu hiển nhiên không chấp nhận rời đi như vậy. Vẻ mặt anh ta phấn khích lạ kỳ. Anh ta liên tục vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của mấy fan trung thành của Nhan Vũ Trúc.
Khuôn mặt anh ta mang vẻ ngốc nghếch bệnh hoạn, ngoác miệng cười hềnh hệch với Nhan Vũ Trúc.
“Vũ Trúc, chúng ta sinh con tiếp, sinh con tiếp…”
“Vũ Trúc, em từng bảo sẽ sinh thật nhiều nhiều con cho anh…”
Cười được một lúc, Tô Thái An lại bắt đầu gào mồm lên khóc om sòm: “Thả tôi ra! Đám người xấu xa này, các người thả tôi ra! Vũ Trúc, em bảo bọn nó thả anh ra đi!”
“Vũ Trúc, sao em lại kêu người xấu bắt anh? Vũ Trúc, em đã nói sẽ yêu anh cả đời cơ mà. Sao bây giờ em lại để người xấu bắt nạt anh?”
“Vũ Trúc, cứu anh với! Em không thể để người xấu bắt anh đi được! Người xấu bắt anh đi rồi thì làm thế nào chúng mình sinh con được?”
“Vũ Trúc, hu hu, Vũ Trúc, cứu anh! Vũ Trúc, ôm cơ… Vũ Trúc, hôn cơ…”
Nghe thấy giọng nói của Tô Thái An, sắc mặt Nhan Vũ Trúc càng khó coi hơn. Mặt cô ta cứng đờ, khẩn cầu mấy fan trung thành: “Cảm phiền các bạn đưa anh ta ra ngoài được không? Tôi thật sự rất khó chịu. Tôi không biết tại sao anh ta lại vu oan giá họa cho tôi như thế nữa!”
Đám fan trung thành của Nhan Vũ Trúc sao có thể chịu nổi khi nữ thần tủi hờn như thế. Họ vừa kéo vừa khiêng Tô Thái An ra ngoài.
Lúc bị lôi xềnh xệch ra khỏi hội trường buổi lễ trao giải, Tô Thái An ngồi phịch mông xuống đất.
Anh ta khóc rống lên như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
“Vũ Trúc, em không cần anh nữa rồi. Hu hu… Vũ Trúc, em giết con của chúng mình rồi, em còn không cần cả anh nữa. Vũ Trúc, anh ghét em! Anh ghét em!”
“Vũ Trúc, em đừng bỏ rơi anh mà, có được không…”
Nghe tiếng gào khóc của Tô Thái An, Nhan Vũ Trúc thật sự rất muốn bịt chặt tai mình, nhưng cho dù cô ta có bịt tai đi chăng nữa, có những chuyện cũng đã xảy ra rồi. Thể diện của cô ta đã hoàn toàn mất sạch!