NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 671

Tô Thu Quỳnh muốn đẩy Chiến Mục Hàng ra khỏi phòng thay đồ, nhưng nghĩ đến một chút sức lực yếu ớt của bàn tay mình căn bản là không dùng được bao nhiêu sức, cô liền thu tay của mình lại.

Tô Thu Quỳnh cười chế nhạo Chiến Mục Hàng: “Anh Chiến, anh thật làm cho người khác ghê tởm! Làm phiền anh hôm nay đừng làm tôi buồn nôn nữa được không? Anh Chiến, anh có thể cút đi rồi!”

Chiến Mục Hàng hoàn toàn không có ý định ra ngoài, không những không đi ra ngoài mà còn tiến lên một bước, ép chặt Tô Thu Quỳnh vào bức tường có tấm gương đó.

Chiến Mục Hàng nheo mắt đầy nguy hiểm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Thu Quỳnh, không nói nhưng ánh mắt như đang chém Tô Thu Quỳnh ra thành ngàn mảnh.

Tô Thu Quỳnh sẽ không tỏ ra yếu thế trước mặt Chiến Mục Hàng, cô kiêu ngạo ngẩng cằm lên, khinh thường nhướng mày với Chiến Mục Hàng: “Anh Chiến, mời anh đi ra ngoài! Ở đây không chào đón anh!”

“Muốn anh đi ra ngoài sao? Tô Thu Quỳnh, em nằm mơ đi!”

Chiến Mục Hàng đột ngột nắm chặt lấy bả vai của Tô Thu Quỳnh khiến cô không thể động đậy được.

Đối diện với ánh mắt cướp đoạt không chút che dấu trong mắt anh, cô nhận ra được tiếp theo anh ta muốn làm cái gì, không khống chế được sự sợ hãi mà quát lên: “Chiến Mục Hàng, anh ra ngoài cho tôi!”

“Tô Thu Quỳnh, em làm chuyện đó với Lâm Tiêu phải không?! Tô Thu Quỳnh, em vừa mới sẩy thai liền nóng lòng muốn làm chuyện đó với Lâm Tiêu. Sao em lại có thể rẻ mạt như thế!”

“Tô Thu Quỳnh, em đúng thật là quá rẻ mạt!”

“Chiến Mục Hàng, anh có bệnh à! Tôi làm với ai là việc của tôi, liên quan gì đến anh chứ?! Tô Thu Quỳnh tôi đắt hay rẻ đều không liên quan đến anh! Chiến Mục Hàng, đừng đụng vào tôi, cút đi cho tôi!”

“Chiến Mục Hàng, chúng ta đã ly hôn từ lâu rồi! Anh có An Tình, tôi cũng có cuộc sống của tôi, giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi! Anh không có tư cách quản chuyện của tôi! Chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, không còn liên can gì đến nhau cả!”

“Chiến Mục Hàng, cút khỏi đây cho tôi!”

Đoạn tuyệt quan hệ, không còn liên can…

Lời nói của Tô Thu Quỳnh khiến Chiến Mục Hàng phát điên lên, anh ta đóng sập cửa lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đó tràn đầy tức giận: “Tô Thu Quỳnh, anh đã nói rồi, muốn anh ra ngoài thì cứ nằm mơ đi!”

Nhìn thấy cánh cửa phòng thử đồ đóng chặt, Tô Thu Quỳnh hoảng sợ đến cực điểm, nơi nhỏ hẹp và kín kẽ như vậy khiến người ta cảm thấy đặc biệt bất an, cô cố gắng mở cửa phòng thử đồ, nhưng tay vẫn không kịp chạm vào ổ khóa trên cửa thì đã bị Chiến Mục Hàng thô lỗ đè lại.

“Chiến Mục Hàng, anh đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!” Tô Thu Quỳnh liều mạng giãy giụa, khi cổ tay cô còn chưa bị thương, sức lực của cô đã không thể so được với Chiến Mục Hàng, bây giờ cổ tay tàn tật của cô càng không có sức phản kháng với anh ta.

Tô Thu Quỳnh cắn chặt môi, trong lòng vô cùng chật vật, Chiến Mục Hàng, anh ta sẽ không cưỡ ng bức cô ở đây luôn đấy chứ!

Hai mắt Tô Thu Quỳnh ươn ướt, không dễ dàng gì cô mới đè ép được bóng đen tâm lý của mình xuống, muốn đứng lên một lần nữa, tại sao bắt đầu lại từ đầu lại khó khăn như vậy?

Đối mặt với sự bức bách của Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh nghĩ tới chuyện muốn báo cảnh sát, nhưng mà Chiến Mục Hàng có quyền thế ở Vân Hải, cho dù cô báo cảnh sát, cảnh sát cũng không có khả năng bắt Chiến Mục Hàng.

Tô Thu Quỳnh không muốn làm phiền Nhan Nhã Tịnh hết lần này đến lần khác, nhưng bây giờ, ngoài Nhan Nhã Tịnh với Lưu Thiên Hàn ra, Tô Thu Quỳnh thực sự không biết mình có thể tìm đến ai khác để nhờ giúp đỡ. Cô lần mò tìm điện thoại di động của mình, muốn gọi cho Nhan Nhã Tịnh, nhưng cô còn chưa kịp tìm ra số điện thoại di động của Nhan Nhã Tịnh thì Chiến Mục Hàng đã giật điện thoại di động của cô đập mạnh xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc