NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 899

Không thể nhịn được!

Bị Lưu Thiên Hàn nhìn chằm chằm như vậy, Nhan Nhã Tịnh thấy hổ thẹn trong lòng, nhưng nhớ tới trong lòng anh chỉ có Cung Tư Mỹ, chút hổ thẹn mà cô có cũng biến mất sạch.

Cô bỏ cái chăn đang che cằm ra, cố gắng làm ra vẻ lạnh nhạt: “Đúng vậy đó anh hai, anh về trước đi, đàn ông như anh ở lại đây đúng thật là không tiện.”

“Ha!”

Khóe môi Lưu Thiên Hàn cong lên, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, lạnh lẽo tận xương, khiến người ta run rẩy.

“Tôi là đàn ông, Trung Văn thì không phải đàn ông à?”

Nội tâm Hách Trung Văn gào thét, ai nói cháu không phải đàn ông! Cháu chuẩn men 100% nhé! Chuẩn men 100%!

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Hách Trung Văn vẫn không dám hô to gọi nhỏ với cậu hai đáng sợ y như cậu Lưu năm đó, anh ta tốt tính cất lời: “Cậu hai, không thể nói như vậy được! Cháu đương nhiên là đàn ông rồi! Nhưng cháu và cậu khác nhau…”

Cháu là bạn trai cũ của chị đại, cậu chỉ là anh hai của chồng chị đại…

“Khác nhau?” Không đợi Hách Trung Văn nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn đã ngắt lời cậu ta: “Cháu khác cậu chỗ nào, cháu thiếu thứ gì à? Hay là, thiếu mất một chân?”

Thiếu mất một chân!

Cậu hai đang muốn đánh gãy chân anh ta sao?

Hách Trung Văn rùng mình, sao hai ông cậu của anh ta đều có sở thích đặc biệt là đánh gãy chân người khác vậy hả!

Còn nữa, thiếu thứ gì đó…

Lời cậu hai nói cứ như đang nói bên dưới anh ta thiếu mất thứ rất quan trọng vậy!

Hách Trung Văn vừa định nói gì đó để chứng minh với Nhan Nhã Tịnh rằng anh ta thực sự không thiếu thứ của đàn ông, thì giọng nói lanh lảnh của Nhan An Mỹ đã vang lên ở cửa: “Ba ơi, ba tới rồi đấy à!”

Lúc ở riêng với nhau Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều gọi Hách Trung Văn là anh họ, nhưng ở trước mặt Hách Trung Văn bọn chúng vẫn quen giống như trước đây, gọi anh ta là ba. Dù sao thì Hách Trung Văn thực sự rất tốt với bọn chúng, bọn chúng không nỡ làm tổn thương tâm hồn non nớt của anh ta.

Tiếng gọi ba này, Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn đều đã nghe thành quen, nghe rất tự nhiên rồi. Nhưng Lưu Thiên Hàn nghe thấy thì lại là chuyện khác.

Đầu lông mày của anh nhíu lại càng chặt hơn, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh. Con gái của cô lại gọi Hách Trung Văn là ba, cô và Hách Trung Văn đúng thật là có quan hệ không tầm thường nhỉ!

Cô vừa chuẩn bị đi đăng ký kết hôn với tên mặt non ẻo lả kia vừa muốn để Hách Trung Văn làm người ba đổ vỏ, sao cô ta lại giỏi như vậy chứ!

Ha!

Lưu Thiên Hàn hừ lạnh khinh thường, để cháu trai cả của chồng làm ba của con mình, gu này của cô, đúng là mặn quá đấy!

“Bé cưng, con có nhớ ba không?” Hách Trung Văn ôm Nhan An Mỹ vào lòng, dáng vẻ y hệt người ba từ ái.

“Đương nhiên là nhớ rồi ạ! Con và anh trai đều rất nhớ ba đó!” Nhan An Mỹ vừa nói vừa dùng sức nháy mắt với Nhan An Bảo đứng ở cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc