CHƯƠNG 716
Được anh gọi là vợ, Nhan Nhã Tịnh không khỏi xấu hổ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Anh Lưu, anh đừng có kêu lung tung, ai là vợ của anh.”
Còn nữa, ai muốn chuyển qua ở chung anh chứ.
Bây giờ không ở chung mà ngày nào cũng bị anh ăn đến nỗi không còn một mẩu xương vụn, nếu như chuyển qua ở chung anh, thế thì không phải là ngày nào cô cũng không được bước xuống giường à.
“Nhan Nhã Tịnh, giấy kết hôn ở đây, em nói ai là vợ của anh?”
Đột nhiên ánh mắt của Lưu Thiên Hàn từ từ trở nên sâu sắc, chất giọng trầm thấp của anh nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, có giấy kết hôn làm chứng, anh cũng không phải là anh Lưu của em, anh là… chồng của em.”
Nhan Nhã Tịnh anh là… chồng của em.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh đỏ muốn nhỏ ra máu, cô đã chấp nhận sự thật mình và Lưu Thiên Hàn là vợ chồng, nhưng cô gọi anh là anh Lưu đã thành thói quen, bỗng nhiên kêu cô gọi anh bằng chồng, thật sự cũng không sửa được.
“Anh Lưu, em không quen gọi anh như thế.” Thật là buồn nôn.
“Nhan Nhã Tịnh, có một số việc, em phải làm cho quen.”
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn thâm tình nhìn Nhan Nhã Tịnh, anh như đang dụ dỗ, dần dần hướng dẫn cô: “Ví dụ như là làm quen với việc chung chăn chung gối với anh, làm quen với việc gọi anh là chồng, làm quen với việc ân ái với anh.”
“Nào, gọi anh nghe thử xem.”
“Chồng…”
Nhan Nhã Tịnh kìm nén cả nửa ngày, vẫn không thể kêu ra khỏi miệng.
Cô nhăn nhăn gương mặt nhỏ nhắn, đáng thương nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, hay là thôi đi, em thật sự không thể gọi được.”
“Được thôi, không gọi cũng được.” Lưu Thiên Hàn nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, nhưng lời nói ra lại là uy hiếp tr@n trụi: “Không gọi thì chúng ta tiếp tục vận động.”
Nhan Nhã Tịnh vô thức xoa nhẹ eo, tối hôm qua anh Lưu cầu hôn mình chân thành như thế, cô cảm động lại xúc động, cho nên mới chủ động vận động cùng anh.
Nhưng mà vận động một lần, cô liền hối hận, người đàn ông này làm đến nghiện, đã có một lần thì chắc chắn có lần thứ hai, sau đó liền dừng không được.
Gọi anh chồng thật sự rất xấu hổ, nhưng mà so sánh với việc tiếp tục tàn phá eo mình, Nhan Nhã Tịnh vẫn quyết định lựa chọn gọi anh một tiếng chồng.
“Anh Lưu, em gọi, em gọi còn không được nữa à?”
“Gọi cái gì, hả?”
Lưu Thiên Hàn nheo mắt, khóe môi cong lên, không giống như là tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng cấm dục, mà lại giống như một con hồ ly gian xảo bắt nạt bé thỏ trắng đến nghiện.
“Chồng… chồng…”
Nhan Nhã Tịnh sợ Lưu Thiên Hàn không hài lòng tiếng gọi lắp ba lắp bắp của mình, lại quấn lấy mình đòi tiếp tục vận động, cô vội vàng bày ra tư thế hùng hồn mà hét to: “chồng.”
Lòng Lưu Thiên Hàn mềm nhũn.
Lần đầu tiên anh phát hiện một người phụ nữ chỉ cần dùng giọng nói của mình mà đã có thể khiến lòng anh mềm mại, sau đó huyết dịch cả người sôi ùng ục.