NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 719

Hách Trung Văn vẫn còn hơi thở, nhưng anh ta bị thương rất nặng, cả đầu và mặt anh ta đều là máu, bây giờ cô không dám tùy tiện di chuyển thân thể anh ta, còn cho thể xác định vũng máu đó là chảy ra từ đầu anh ta hay là từ một bộ phận nào đó trên người, hay là của vết thương nào đó chảy ra.

Nhan Nhã Tịnh cho rằng Hách Trung Văn bị thương nặng đã hôn mê, ai ngờ cô lại có thể nghe thấy giọng nói của anh ta.

Giọng nói của anh ta vô cùng vô cùng yếu ớt, hơi thở mỏng manh: “Chị đại…”

Âm thanh khàn khàn vỡ vụn, như bị nghiền ép, thật sự không dễ nghe, nhưng mà âm thanh này lọt vào trong tai Nhan Nhã Tịnh, lại chính là âm thanh đẹp nhất trên đời.

“Trung Văn, cậu cố gắng chịu đựng, cậu nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi sẽ cứu cậu, cậu nhất định không được xảy ra chuyện.”

“Chị đại…”

Hách Trung Văn run rẩy nâng tay lên, làn da nhợt nhạt của anh ta cũng dính đầy máu, da anh ta rất trắng, màu đỏ và màu trắng tương phản với nhau, trông vô cùng đáng sợ.

Nhan Nhã Tịnh không muốn để Hách Trung Văn phải tiêu hao sức lực, cô vội vàng nắm lấy tay của anh ta: “Trung Văn, đau lắm có đúng không, cậu cố gắng chống đỡ đi, chắc chắn cậu sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thật ra thì Nhan Nhã Tịnh còn muốn nói, Trung Văn, tại sao cậu lại ngốc như thế chứ, ai kêu cậu vì tôi mà phải chịu đựng đau đớn.

Nhưng mà cô nói không nên lời, tiếng trách móc còn chưa lên đến miệng thì cổ họng đã nghẹn lại.

“Chị đại, có lẽ là tôi… có lẽ tôi sắp chết rồi.”

Hách Trung Văn muốn lau nước mắt bên khóe mắt Nhan Nhã Tịnh, nhưng mà anh ta không còn sức lực.

Lúc đẩy Nhan Nhã Tịnh ra, anh ta nghĩ là mình sẽ chết, nhưng mà anh ta không hối hận.

“Trung Văn, ai nói là cậu sẽ chết chứ, cậu đừng có nói nhảm.” Nhan Nhã Tịnh không muốn nghe Hách Trung Văn nói điềm xấu, cô vội vàng ngắt lời.

“Được rồi, chị đại, tôi không chết.” Khóe môi Hách Trung Văn mang theo nụ cười nhợt nhạt, nụ cười trong trẻo tươi đẹp giống như lòng của thiếu niên.

“Chị đại, đừng khóc mà…”

“Chị đại, nếu như, nếu như tôi có thể tiếp tục sống, em có thể, có thể cho tôi một cơ hội không?”

Đứng trước sinh tử, có rất nhiều rất nhiều chuyện không đáng để nhắc tới, Nhan Nhã Tịnh không thích Hách Trung Văn, nhưng cô cũng không có cách nào nói ra lời từ chối một cách đơn giản và dứt khoát.

Hách Trung Văn nhẹ nhàng cười một tiếng, anh ta không muốn khiến Nhan Nhã Tịnh phải khó xử: “Chị đại, tôi chỉ đùa với em thôi, em vui vẻ là được rồi…”

Nói xong lời này, cánh tay đang giơ lên của Hách Trung Văn không còn sức lực mà trượt xuống…

Hách Trung Văn bị thương rất nặng, trên người có nhiều chỗ bị gãy xương, não bị chấn động, nhưng cũng không đến mức vứt bỏ cái mạng nhỏ.

Sau khi được cấp cứu, Hách Trung Văn hôn mê một ngày một đêm mới mở mắt ra.

Lưu Diễm Mai, Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn, Thịnh Vân Hiên cùng Hách Tư Niên ba của Hách Trung Văn đứng canh giữ trước giường bệnh của anh ta.

Mặc dù Hách Trung Văn bị chấn động não nhẹ, nhưng trước khi hôn mê, tư duy của anh ta vẫn bình thường, cho nên mọi người không hề suy nghĩ theo hướng đầu óc anh ta xảy ra vấn đề.

Nhưng mà đời người luôn có nhiều chuyện xảy ra rất bất ngờ, Hách Trung Văn tỉnh thì tỉnh đó, chỉ là đã biến thành kẻ ngốc.

Nhìn thấy Hách Trung Văn tỉnh lại, mọi người đều vô cùng kích động, cả Lưu Diễm Mai, Thịnh Vân Hiên và Nhan Nhã Tịnh đều vui mừng rơi nước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc