NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 875

Nhan Nhã Tịnh cười khẽ lắc đầu, đáng lẽ đêm qua cô không nên thức khuya xem phim kinh dị, để đến bây giờ có suy nghĩ lung tung thế này.

Nhan Nhã Tịnh vừa lên xe là mí mắt phải đã bắt đầu giật liên hồi, người xưa thường nói, mắt trái giật tài, mắt phải giật tai. Cô không phải người mê tín, nhưng mắt phải giật liên tục đến nỗi khiến trong lòng cô không thoải mái.

Hôm nay là cuối tuần, Nhan Nhã Tịnh không cần đến bệnh viện, nên lái xe thẳng đến đoàn phim luôn.

Tôn Lệ rất yêu thích phim truyền hình về phi tần làm nghề y này. “Thịnh thế y phi” vừa đóng máy, cô ta đã bắt đầu một bộ được đầu tư lớn tên là “Nữ y trân phi truyện”, Nhan Nhã Tịnh và Tôn Lệ hợp tác rất ăn ý, đương nhiên cô ta sẽ giao vị trí cố vấn y học của bộ này cho cô.

Nhan Nhã Tịnh đã nhận được tin từ chỗ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, tối hôm nay Lưu Thiên Hàn sẽ đi xem phim với bọn trẻ. Đến lúc đó cô có thể cho nam phụ Lâm Tư Hãn lên sàn, kích thích Lưu Thiên Hàn, cho anh sớm ngày nhận rõ tình cảm thật của mình.

Tốt nhất là có thể kích thích cho anh lập tức hồi phục ký ức luôn, vậy là cả nhà cùng vui rồi.

Nhan Nhã Tịnh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì bỗng nhiên phát hiện từ một bên giao lộ, một chiếc xe hơi màu đen không biển số chợt lao ra. Cô không có ấn tượng tốt với xe không biển số lắm, cô đánh tay lái, muốn tránh xa chiếc xe kia, nhưng chiếc xe lại đến đây là vì cô, dù cô có tránh thế nào thì nó vẫn hung hăng lao thẳng vào xe cô.

Đầu Nhan Nhã Tịnh đập mạnh vào cửa kính bên cạnh, trên người cũng không biết bị thương ở đâu mà vô cùng đau nhức. Nhưng Nhan Nhã Tịnh không dám lề mề chút nào, cô đạp mạnh chân ga, quay đầu xe rồi phóng về hướng ngược lại.

Cô không ngốc, chiếc xe này đến đây vì cô, nếu như lúc này cô xuống xe thì e là sẽ càng khó tìm được đường sống hơn.

Tuy nhiên, cho dù quay đầu lại thì cô vẫn không có đường để đi. Cô phát hiện, không biết từ lúc nào mà mấy chiếc xe con màu đen đã bao vây chiếc Beetle của cô. Cô tiến không được mà lùi không xong.

“Xuống xe!”

Một người đàn ông áo đen bước xuống xe, thô lỗ đập vào cửa xe của Nhan Nhã Tịnh.

Đương nhiên là Nhan Nhã Tịnh sẽ không đồng ý xuống xe. Nếu cô xuống xe thì chính là cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.

Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, cô đã biết được số điện thoại mới của Lưu Thiên Hàn từ chỗ Nhan An Bảo. Vào thời khắc nguy hiểm nhất, người đầu tiên cô nghĩ tới luôn là anh.

Những người đàn ông ngoài cửa đã bắt đầu đập cửa xe của cô, không bao lâu sau cửa xe đã bị đập nát. Cô trở thành món đồ trong tay bọn họ.

Nhan Nhã Tịnh bấm số của Lưu Thiên Hàn, trong lòng nóng như lửa đốt. Cô không ngừng cầu nguyện anh có thể nhận điện thoại nhanh một chút.

Có lẽ là thỉnh cầu của cô đã làm thần linh cảm động, gần như Lưu Thiên Hàn nhấc máy ngay lập tức.

“Ai đấy?”

Giọng nói của Lưu Thiên Hàn mang theo sự lạnh lùng và xa cách thường thấy. Nghĩ đến lúc tình cảm của bọn họ đang mặn nồng, anh dịu dàng với cô, Nhan Nhã Tịnh đột nhiên muốn khóc.

Trong giọng nói của cô cũng thật sự mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, cô run rẩy nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, cứu em với! Em đang ở giao lộ của đường Long Hà và đường Nam Sơn, em gặp phải kẻ xấu! Anh Lưu, cứu em với.”

Bình luận

Truyện đang đọc