NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI


Nhan Nhã Tịnh thật sự không còn gì để nói với hành vi của cô nhân viên này.

Cô biết nhân viên bán hàng này có thái độ kém như vậy hẳn là vì quần áo trên người cô trông không giống kẻ có tiền.

Nhưng con người mua quần áo chỉ cần mặc sao cho thoải mái thôi, không cần thiết phải mua hàng hiệu cao cấp để hùa theo sự nịnh bợ của người khác.
Cô nhân viên kia đứng chặn trước mặt Nhan Nhã Tịnh khiến cô không cách nào lấy được chiếc túi xách mà mình thích, đành xoay người đi lấy một chiếc túi xách có dây đeo dài hơn ở phía sau.
Chiếc túi xách mà Nhan Nhã Tịnh cầm lấy vốn đã có dây đeo rất dài rồi, Nhan Nhã Tịnh nhìn nó một cái rồi chỉnh dây đến độ dài nhất.

Cô khoác thử lên vai, chiếc túi xách gần như dài tới đầu gối của cô.
Nhan Nhã Tịnh không để tâm đến sự khinh thường trong ánh mắt của nhân viên, cô ngắm chiếc túi trên người mình trong gương, sau đó hỏi người nhân viên một câu như thể đang trưng cầu ý kiến: "Tôi mang cái này trông thế nào?"
Người nhân viên bán hàng nhìn Nhan Nhã Tịnh với vẻ mặt khinh thường, lỗ mũi như muốn hếch thẳng lên trời.
Đúng là đồ nhà quê, túi xách dây đeo nào có ai mang thấp như thế! Vừa nhìn đã biết ngay là người chưa từng trải sự đời, dạng người này mà cũng muốn đến cửa hàng của bọn họ mua đồ ư?
Người nhân viên bán hàng hất cằm xem thường Nhan Nhã Tịnh, cố dằn lòng mà đáp lại Nhan Nhã Tịnh: "Quá thấp!"
Nhan Nhã Tịnh cũng không tức giận đối với thái độ của nhân viên, cô cười vừa duyên dáng lại vừa hào sảng: "Ừ, hóa ra mắt chó không chỉ nhìn người thấp mà nhìn túi cũng thấp! Tôi không mua!"
Dứt lời, Nhan Nhã Tịnh đặt túi về lại trên kệ, chân đeo giày thể thao nghênh ngang rời đi.
"Hừ, đúng là mắt chó nhìn người thấp, tôi cũng không mua!" Một người phụ nữ mặc kiểu dáng mới nhất của Chanel cũng chú ý đến chuyện bên chỗ Nhan Nhã Tịnh, bà ta buông chiếc túi có giá hơn một tỷ rưỡi mà mình đang mang thử xuống, sau đó liền ngạo nghễ bước ra khỏi cửa hàng.


Người nhân viên bán hàng kia không ngờ rằng mình không những không làm khó được Nhan Nhã Tịnh mà còn bị cô chế giễu ngược lại.

Bây giờ, một khách hàng lớn như thế cũng rời khỏi cửa hàng rồi, cô ta bị phá đến nỗi ruột cũng hóa xanh.
Trịnh Kiều và Cao Trúc cũng không ngờ họ không những không làm nhục được Nhan Nhã Tịnh mà còn khiến Nhan Nhã Tịnh hãnh diện một phen.

Đương nhiên bọn họ không cam tâm để Nhan Nhã Tịnh rời đi như vậy.
Trịnh Kiều và Cao Trúc liếc nhìn nhau một cái, rất ăn ý trao đổi xong mưu kế thông qua ánh mắt đó.

Trịnh Kiều chỉ vào chiếc túi mà Nhan Nhã Tịnh ngắm trúng lúc mới vừa vào cửa hàng, kinh ngạc bật thốt lên: "Làm sao thế này? Tại sao trên chiếc túi này lại có một chỗ rách lớn như vậy!"
Cao Trúc chỉ sợ mọi người không chú ý đến diễn biến bên phía mình, cô ta hét lên đầy kinh ngạc: "Ôi, đây không phải chiếc túi mà Nhan Nhã Tịnh vừa mới xem hay sao? Cô ta mua không nổi thì thôi đi, vì sao còn cắt thêm vết rách lớn như thế trên túi chứ?"
Nghe được tiếng của Trịnh Kiều và Cao Trúc, nhân viên cửa hàng vội vàng chạy lại.

Khi nhìn thấy vết rách dài hơn mười mấy cm, sắc mặt cô ta biến hóa cực mạnh.

Chiếc túi này là phiên bản giới hạn trong cửa hàng, giá niêm yết là 2.666.400.000 VND, giờ chiếc túi này xảy ra vấn đề lớn như vậy, dù có mang cô ta đi bán cũng không đền nổi!
"Đúng vậy, hình như đây là chiếc túi mà Nhan Nhã Tịnh từng cầm lên thử! Đúng là không biết xấu hổ, mua không nổi còn làm hỏng túi của người ta, sao người này lại xấu tính thế!" Trịnh Kiều liếc nhìn vết rách trên chiếc túi, vẻ mặt tiếc nuối: “Tiếc thật đấy! Chiếc túi đẹp như vậy mà lại bị phá hỏng, thật đau lòng mà!"
"Đúng vậy, không chỉ đau lòng mà gan cũng đau nốt!" Cao Trúc túm lấy quần áo mình, làm lố lên.
"Các cô...!Các cô có chắc chiếc túi này là bị người phụ nữa vừa nãy làm hỏng không?" Cô nhân viên mặt mày tái mét, giọng nói run rẩy hỏi Trịnh Kiều và Cao Trúc.

"Tất nhiên là chắc chắn rồi!" Trịnh Kiều dừng lại, sau đó nói tiếp: "Vừa rồi là cô ta cầm lấy chiếc túi này, không phải cô ta làm hỏng thì còn ai vào đây? Chiếc túi đắt tiền thế này mà lại bị cô ta làm hỏng, các cô không thể bỏ qua như vậy được đâu! Phải bắt cô ta bồi thường gấp đôi!"
"Đúng, bồi thường gấp đôi!" Cao Trúc phụ họa theo.
Người nhân viên kia trầm ngâm một lúc rồi mới đưa ra quyết định.

Giá trị của chiếc túi này quá lớn, cô ta không bồi thường nổi.

Với lại, hôm nay camera theo dõi trong cửa hàng lại bị hỏng, muốn kiểm tra xem là ai phá hoại chiếc túi này khó như lên trời.

Cho nên, không cần biết Nhan Nhã Tịnh có phải là người đã làm hỏng chiếc túi này hay không, cô ta đều đổ hết lên đầu Nhan Nhã Tịnh.

Cô ta biết Nhan Nhã Tịnh chắc chắn không bồi thường nổi, nhưng thay vì mình gặp nạn thì để người khác gánh nạn thay chẳng phải tốt hơn sao?
Người nhân viên báo cáo chuyện này lại với quản lý, bởi vì giá của chiếc túi quá cao nên quản lý cũng xem trọng nó, liền gọi điện thoại rồi yêu cầu bảo vệ bắt Nhan Nhã Tịnh trở lại.

Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ rằng mình sẽ bị bắt đưa về lại cửa hàng.

Nhìn thấy Trịnh Kiều cầm cái túi hỏng kia đầy phẫn nộ, trong lòng Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy mình nằm không cũng trúng đạn.
Lắm lúc Nhan Nhã Tịnh cảm thấy có mấy người trên đời này thật sự rất vô vị.


Bạn đã không muốn để ý đến bọn họ rồi nhưng họ vẫn cố chấp tác quai tác quái đủ thứ trong cuộc sống của bạn, nếu không thêm chút gì đó ngáng chân bạn, bọn họ sẽ không cảm thấy thoải mái được.

Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng nhìn chiếc túi bị hỏng kia.

Bị hãm hại liên hồi như thế, cô cảm thấy bây giờ mình đã bị hãm hại đến mức bình tĩnh luôn rồi.
So với sự hung hăng kiêu ngạo của nhân viên Dương Quỳnh Thư thì thái độ của quản lý Chu Bội Linh vẫn tính là ôn hòa.

Nhưng sau khi nghe Trịnh Kiều, Cao Trúc và Dương Quỳnh Thư nói xong, cô ta cũng đưa ra nhận định rằng Nhan Nhã Tịnh chính là người đã làm hỏng chiếc túi xách phiên bản giới hạn này.

Chu Bội Linh đánh giá Nhan Nhã Tịnh một lượt, dáng vẻ xinh đẹp, nhưng nhìn quần áo mặc trên người thì đoán chừng cũng không mua nổi túi xách trong cửa hàng của bọn họ.
Có điều, dựa trên nguyên tắc "khách hàng là thượng đế", Chu Bội Linh vẫn khéo léo nói với Nhan Nhã Tịnh: "Cô Nhan đúng không ạ?"
Thấy Nhan Nhã Tịnh gật đầu, Chu Bội Linh nói tiếp: "Cô Nhan, vừa rồi có nhân viên trong cửa hàng của chúng tôi và khách hàng nhìn thấy cô phá hoại túi xách trong cửa tiệm của chúng tôi.

Tôi nghĩ, tiếp theo chúng ta nên thương lượng một chút về thủ tục bồi thường."
Chu Bội Linh gật đầu với Dương Quỳnh Thư đứng sau mình, Dương Quỳnh Thư hiểu ý liền cầm chiếc túi bị hỏng lại đây.
Dương Quỳnh Thư nhíu mày, liếc mắt xem thường Nhan Nhã Tịnh: "Quản lý Chu, chiếc túi này vừa rồi vẫn còn nguyên vẹn! Sau khi cô ta sờ soạng thì chiếc túi này đã bị thế này ngay rồi! Cái túi này chắc chắn là do cô ta làm hỏng!"
"Đúng, chúng tôi có thể làm chứng.

Cái túi này chính là do Nhan Nhã Tịnh cố tình làm hỏng!" Cao Trúc tiến lên một bước, đắc ý nhìn Nhan Nhã Tịnh rồi nói.

"Ừm, tôi cũng có thể làm chứng." Trịnh Kiều tháo kính râm xuống.

Vừa nghĩ đến lát nữa Nhan Nhã Tịnh sẽ bị xấu mặt chốn đông người, còn phải đền tiền nữa, cô ta nhanh chóng nhắn cho tin cho Nhan Vũ Trúc tựa như đang dâng hiến bảo vật.

"Bọn họ nhìn quen quen...!Có phải là minh tinh hay không?"
"Đúng vậy, tôi nhận ra rồi.

Người đằng trước hình như là Trịnh Kiều, đóng rất nhiều phim truyền hình.

Người phía sau hình như cũng đóng phim truyền hình đấy!"
"Minh tinh chắc sẽ không nói dối đâu! Cô gái kia đúng là không biết xấu hổ, mua không nổi thì thôi đi, sao phải phá túi của cửa hàng người ta làm gì không biết!"
...
Chu Bội Linh thấy mọi người xung quanh đều đang đứng về phía cửa hàng của mình, trong lòng càng thấy tự tin hơn.

Cô ta nhìn giá trên chiếc túi: "Cô Nhan, chiếc túi này có giá gốc là 2.666.400.000, tôi có thể giảm bớt tính cô 2.640.000.000 thôi.

Nếu cô đồng ý bồi thường thì xem như chúng ta giải quyết xong.

Còn nếu không thì bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát đến giải quyết!”.


Bình luận

Truyện đang đọc