CHƯƠNG 1332
Nhan Nhã Tịnh dở khóc dở cười, thôi xong, bởi vì không muốn nhìn thấy cô, anh không có thời gian về nhà luôn rồi.
Nhan Nhã Tịnh thật sự không muốn chia tay với anh Lưu, cô biết rõ tình hình hiện tại, chỉ có thể lấy lùi làm tiến, nếu không đến cơ hội đến gần anh Lưu cô cũng không có.
“Anh hai, tuy rằng anh và em đã chia tay, nhưng bây giờ chúng ta vẫn coi là bạn bè bình thường đúng không?”
Rất lâu sau, cuối cùng Nhan Nhã Tịnh cũng đợi được câu trả lời của anh.
“Ừm.”
“Nếu đã là bạn bè bình thường, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm là chuyện bình thường mà! Anh hai, chẳng lẽ anh không dám dùng cơm với một người bạn bình thường như em sao?”
Sau khi gửi tin nhắn này, Nhan Nhã Tịnh không khỏi có chút tự mãn, đối xử với một số người, không thể chỉ thỏa hiệp, phải dùng biện pháp gián tiếp.
Cậu trẻ là người ưa thể diện, cô đã nói như vậy thì chắc chắn anh sẽ không nói là không dám.
Thông báo Zalo vang lên, Nhan Nhã Tịnh vội vàng nhìn xuống kiểm tra, cô đang đợi cậu trẻ thỏa hiệp với mình!
Dựa vào những gì Nhan Nhã Tịnh biết về cậu trẻ, cô cảm thấy nếu nói như vậy, anh chắn chắn sẽ trả lời một cách ngạo mạn, ai nói anh không dám!
Thật bất ngờ, câu trả lời của Lưu Thiên Hàn lại là một “ừm” ngắn gọn.
Ừm? !Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nhan Nhã Tịnh sửng sốt, ý của Lưu Thiên Hàn là gì, rốt cuộc anh có muốn ăn bữa cơm với người bạn bình thường này không?
Nhan Nhã Tịnh không đi guốc trong bụng Lưu Thiên Hàn, cô thực sự không hiểu người đàn ông thâm trầm này đang nghĩ gì, cô cũng không muốn lãng phí chất xám nghĩ ngợi, quyết định ngồi trong phòng khách ôm cây đợi thỏ.
Coi như là anh Lưu không muốn cùng cô ăn cơm tối, thì dù sao đây cũng là biệt thự của anh, cô không tin không đợi được anh trở về!
Nhan Nhã Tịnh đợi chưa đầy nửa tiếng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ xe, biết anh Lưu đã trở về, vội vàng đem thức ăn hâm nóng.
Khi Lưu Thiên Hàn từ cửa bước vào, Nhan Nhã Tịnh đã đứng ở cửa phòng khách như một cô vợ nhỏ, nhìn anh cười híp mắt, “Anh hai, từ nay về sau chúng ta là bạn bè bình thường, đã là bạn bè thì chúng ta nên tương thân tương ái!” ”
Tương thân tương ái?
Lưu Thiên Hàn chau mày, ai mà thèm thân tương thân tương ái với một người phụ nữ vô lương tâm!
Lưu Thiên Hàn bụng chứa một cục tức, anh lười nói nhảm với Nhan Nhã Tịnh.
Lưu Thiên Hàn không nói gì, Nhan Nhã Tịnh cũng không vì thế mà giận, mặt mũi tươi tỉnh vào bếp lấy thức ăn từ lò vi sóng bày lên bàn.
Tối nay cô làm món canh hải sản, canh múc hơi đầy, khi bưng ra bàn thì nước canh bị tràn ra, đổ vào tay cô bỏng rát, cảm giác đó chỉ có thể cảm nhận chứ không thể diễn tả bằng lời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh có chút tái đi vì đau, thật tình cô rất muốn đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra trước mặt Lưu Thiên Hàn để giành lấy chút đồng cảm, nhưng cô biết hiện tại anh rất ghét cô, làm như vậy anh sẽ nghĩ cô làm màu. Nghĩ vậy, cô đành lặng lẽ đưa bàn tay bị bỏng của mình ra sau.