NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

Chương 996

Nhan Nhã Tịnh bị Lưu Thiên Hàn hung hăng đe dọa như vậy nhưng vẫn không nhận ra nguy hiểm mà cô đang đối mặt, cô cười he he rất ngốc nghếch, đầu nghiêng đi ngủ gục ngay trên vai Lưu Thiên Hàn.

Lưu Thiên Hàn đang định đánh cho Nhan Nhã Tịnh tàn nhưng không phế cứ thế cứ giơ tay mình lên cứng đờ ở đó, dù làm thế nào thì nắm đấm này cũng không thể rơi xuống người Nhan Nhã Tịnh được.

Nhất là khi cảm nhận được cơ thể của Nhan Nhã Tịnh dán chặt lên người anh, trái tim vừa nãy tức đến mức muốn nổ tung của anh cũng biến thành kẹo bông gòn ngay lập tức.

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng ngước mắt lên, nghĩ tới việc người phụ nữ trên người này nằm nghiêng trên vai anh chắc chắn sẽ khó chịu, anh bèn cam chịu khẽ thở dài một tiếng, điều chỉnh lại cơ thể của cô để cái đầu nhỏ cô gối lên đùi anh ngủ thật thoải mái.

Sau khi chỉnh lại cho Nhan Nhã Tịnh xong, Lưu Thiên Hàn quay mặt sang một bên, híp đôi mắt lại, trầm ngâm nhìn dòng xe cộ bên ngoài cửa sổ.

Đối xử với một số người, thực sự cần phải mắt không thấy tim không phiền, mỗi một lần đối mặt với Nhan Nhã Tịnh, anh luôn làm những chuyện mà ngay cả bản thân anh cũng không hiểu nổi, cho nên anh thà phớt lờ sự tồn tại của Nhan Nhã Tịnh đi.

Lưu Thiên Hàn định cứ thế phớt lờ Nhan Nhã Tịnh suốt quãng đường tới biệt thự, nhưng phong cảnh bên ngoài cửa sổ quá nhàm chán, anh ngắm nhìn một lúc, tầm mắt vẫn không nhịn được mà lướt tới khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh.

Khuôn mặt này thực sự rất trong sáng.

Trắng nõn gần như không tìm thấy một lỗ chân lông nào, hàng lông mày thanh tú, lông mi cong vút, đôi mắt khi cười sẽ cong thành hình lưỡi liềm, chỉ cần chớp nhẹ một cái đã lộ vẻ đào hoa. Bên dưới đôi mắt đào hoa lấp lánh là chiếc mũi tinh tế đáng yêu, còn có cả bờ môi đỏ tươi nữa.

Chắc hẳn cô ngủ không được yên ổn cho lắm, đầu lông mày xinh đẹp kia của cô nhíu chặt lại, cái miệng nhỏ còn hơi bĩu lên, giống như có ai đang chọc cho cô không vui vậy.

Nhớ tới dáng vẻ động một chút lại giương nanh múa vuốt của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn không khỏi bật cười.

Vẫn là lúc ngủ thì người phụ nữ này trông mới thuận mắt hơn một chút, ít nhất thì sẽ không khiến người khác tức đến mức muốn bóp chết cô.

Phụ nữ bên cạnh Lưu Thiên Hàn đa số đều quen trang điểm lòe loẹt, nhưng Nhan Nhã Tịnh gần như không trang điểm.

Lưu Thiên Hàn cảm thấy những khuôn mặt trang điểm lòe loẹt kia luôn khiến anh có cảm giác buồn nôn khó diễn tả được, còn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt này lại khoan khoái đến mức khiến người khác không nhịn được muốn sờ lên.

Lưu Thiên Hàn nghĩ như vậy, mà cũng thực sự làm như thế luôn.

Anh vươn tay ra, không kìm được vuốt ve khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh thật tỉ mỉ, lướt nhẹ qua gò má với đường nét mượt mà của cô, khuôn mặt cô còn sờ thích tay hơn anh nghĩ, ấm áp, trơn trượt, như một dải lụa thượng hạng, khiến người khác thích không nỡ rời tay.

Lưu Thiên Hàn không nhịn được mà cúi đầu xuống, dán chặt lên trên bờ môi của Nhan Nhã Tịnh.

Ngay lúc dán lên đó thì cứ như bị dính thuốc phiện, làm thế nào cũng không ngừng lại được.

Lưu Thiên Hàn tự hào nhất về khả năng tự chủ mạnh mẽ của mình, nhưng vào lúc này, tất cả khả năng tự chủ của anh đều như quân lính tan rã.

Bỗng một cái tát tát mạnh vào mặt anh.

Lưu Thiên Hàn vốn đã tẩu hỏa nhập ma bị một cái tát này khiến cho tỉnh táo lại ngay lập tức.

Bình luận

Truyện đang đọc