CHƯƠNG 588
“Không cho anh tìm em, vậy em đừng mơ chia tay được!”
Lời này của Lưu Thiên Hàn lập tức chặn họng Nhan Nhã Tịnh, nhưng đại não Nhan Nhã Tịnh vẫn nhanh chóng xoay chuyển, cô nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó.
“Anh Lưu, anh đến đây tìm tôi thì không được tiện lắm đâu, bây giờ tôi đang ở cạnh bạn trai mới. Anh Lưu, bạn trai mới của tôi rất hay ghen, anh đến đây anh ấy sẽ không vui.”
Bạn trai mới?!
Lưu Thiên Hàn tức giận đến sắp ăn thịt người, người phụ nữ này lại dám tìm bạn trai mới sau lưng anh?!
Không! Anh sẽ không tin đâu!
Chắc chắn người phụ nữ này cố tình chọc tức anh!
Lưu Thiên Hàn đè cơn xúc động muốn giết người lại, anh nhẹ giọng hỏi Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, có phải là anh… Có phải là anh đã làm gì khiến em không vui, bây giờ em đang giận anh đúng không? Nhan Nhã Tịnh, em nói xem anh đã làm gì khiến em buồn lòng đi, anh sẽ sửa.”
Nghe hết những lời này của Lưu Thiên Hàn, cuối cùng Nhan Nhã Tịnh không khống chế được nữa, nước mắt rơi xuống như hạt ngọc.
Anh Lưu, anh Lưu kiêu ngạo không ai bì nổi như vậy, sao có thể hạ mình trước mặt cô đến thế!
Anh Lưu tốt như vậy, sao cô có thể không yêu được!
Anh Lưu tốt như thế cũng xứng đáng nhận được những thứ tốt nhất, là Nhan Nhã Tịnh cô không xứng với anh!
Nhan Nhã Tịnh sợ Lưu Thiên Hàn sẽ nghe thấy tiếng khóc của mình, như vậy bao nhiêu công sức chia tay của cô sẽ đổ sông đổ biển, cô cuống quít lấy điện thoại ra, sau khi cảm xúc ổn định lại, cô mới đặt lại điện thoại bên tai.
“Anh Lưu, anh không làm gì khiến tôi không vui cả. Anh Lưu, anh thật sự rất tốt, anh rất ưu tú, anh là người đàn ông ưu tú nhất mà tôi từng gặp. Nhưng phụ nữ ngưỡng mộ một người đàn ông ưu tú chưa chắc đã là yêu hết lòng.”
“Anh Lưu, tôi đã gặp được người đàn ông khiến tôi yêu hết lòng, rất xin lỗi anh Lưu, là tôi phản bội anh.”
“Nhan Nhã Tịnh, anh không tin! Đến một chữ anh cũng không tin!” Rõ ràng trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn chất chứa sự đau lòng, anh yên lặng một lúc lâu rồi mới khàn giọng chậm rãi nói: “Nhan Nhã Tịnh, có người ép em đúng không?! Rốt cuộc em đã gặp chuyện gì mà không thể cùng anh giải quyết, em cứ nhất quyết tự ý quyết định rời bỏ anh?!”
“Nhan Nhã Tịnh, em không nói rõ ràng thì đừng mong anh đồng ý chia tay! Không! Cho dù em có nói rõ ràng thì đời này em cũng đừng mong chia tay được!”
Nhan Nhã Tịnh bịt chặt miệng, không cho bản thân khóc thành tiếng. Nếu thật sự chỉ là có người ép cô rời khỏi anh Lưu thì tốt rồi. Anh Lưu tốt đến thế, cho dù tất cả mọi người trên thế giới này phản đối thì cô cũng sẽ kiên định không lay chuyển đứng bên anh.
Đáng tiếc, không phải có người ép cô phải rời khỏi anh Lưu, mà là cô bị tiêm máu có chứa mầm bệnh AIDS, chuyện cô bị lây bệnh không có gì phải thấp thỏm lo lắng, cho dù cô có yêu anh Lưu đến mức nào, cô không nỡ đến mức nào thì cũng chỉ có thể rời khỏi anh.
“Không ai ép tôi!” Nhan Nhã Tịnh gần như dùng toàn bộ sức lực của mình mới có thể làm cho giọng của cô nghĩ bình tĩnh hơn đôi chút: “Anh Lưu, không có ai ép tôi cả, thật sự là bản thân tôi không muốn ở bên anh nữa.”
“Ở bên anh tôi thật sự rất mệt, tôi không hề vui vẻ. Ở bên anh có thể làm thoả mãn lòng hư vinh của tôi, nhưng thứ như lòng hư vinh chỉ cần một lúc là đủ rồi, ai tình nguyện cần nó cả đời chứ!”
“Ở bên nhau mãi không rời, phụ nữ nên tìm một người đàn ông mà mình thật lòng thích. Anh Lưu, tha thứ cho tôi, tôi không muốn tiếp tục lừa mình dối người nữa. Rõ ràng không yêu anh, nhưng tôi lại cứ phải giả vờ yêu anh, tim tôi mệt lắm!”