CHƯƠNG 272
Bởi vì anh sẽ rất đau lòng.
“Anh Lưu, tôi biết anh sẽ đến, tôi biết anh sẽ đến mà…”
Nhan Nhã Tịnh vùi đầu vào lồng ngực Lưu Thiên Hàn. Tai cô có thể nghe thấy rõ nhịp đập của trái tim anh, trong lòng cảm nhận được sự bình yên xưa nay chưa từng có.
Như thế này thật tuyệt, anh giống như một cây cổ thụ, có thể che hết mưa gió cho cô.
Có lẽ sau khi rời khỏi đây, bọn họ sẽ trở lại dáng vẻ ban đầu, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng vào lúc này, ở nơi rời xa thế tục hỗn loạn, cô muốn buông thả rúc vào lòng anh, càn rỡ ôm anh.
Cứ coi như là một giấc mộng đẹp đi.
“Nhan Nhã Tịnh, đừng khóc, đừng khóc…”
Lưu Thiên Hàn không giỏi dỗ dành phụ nữ, không biết nên nói gì để Nhan Nhã Tịnh ngừng khóc. Anh chỉ biết luôn miệng lặp lại câu này, bảo cô đừng khóc.
Nhan Nhã Tịnh nghe xong càng khóc lớn hơn, cô như đứa trẻ đi lạc, vất vả lắm mới tìm được đường về nhà. Tất nhiên cô phải khóc một trận đã đời.
Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh khóc mà lòng đau như cắt. Anh bảo cô đừng khóc thì cô lại càng khóc dữ hơn. Anh chỉ có thể cúi xuống, khẽ hôn lên những giọt lệ trên khóe mắt cô.
Dịu dàng giống như trong giấc mộng.
Ai dám tin anh Lưu tiếng tăm lừng lẫy, lạnh lùng vô tình, sát phạt quyết đoán trên thương trường cũng sẽ nâng niu một cô gái trong lòng bàn tay như báu vật.
Có một câu Lưu Thiên Hàn không nói ra mà thầm nhủ trong lòng. ‘Nhan Nhã Tịnh, sau này tôi sẽ không để em phải khóc nữa.’
Khi đó Lưu Thiên Hàn thật sự không nỡ nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh khóc. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, cả đời này, người làm Nhan Nhã Tịnh khóc nhiều nhất, lại chính là anh.
Thế nhưng, đó đều là những chuyện sau này.
Nhan Nhã Tịnh nghĩ đến những lời Tô Thái An nói lúc nãy, nói cô đã là người của anh ta, cô không nhịn lòng được mà nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, Tô Thái An, anh ta… anh ta chưa đạt được ý đồ.”
Cô biết, cô và Lưu Thiên Hàn không thể ở bên nhau, có vài lời cô không cần phải nói với anh. Nhưng cô không mong Lưu Thiên Hàn sẽ hiểu lầm mình.
Cô sợ anh sẽ cảm thấy cô dơ bẩn.
Lưu Thiên Hàn không nói gì, chỉ rời khỏi khóe mắt của Nhan Nhã Tịnh, vừa dịu dàng vừa thương tiếc hôn lên môi cô.
Đương nhiên là anh sẽ không tin những lời xằng bậy của Tô Thái An. Nếu như Tô Thái An dễ dàng đạt được mục đích thì sao trên người cô lại có nhiều vết bầm như vậy. Đó đều là dấu vết đấm đá để lại.
Huống hồ, cho dù cô thật sự xảy ra quan hệ với Tô Thái An, anh cũng sẽ không ghét bỏ cô, là anh đẩy cô vào nguy hiểm. Anh thà để cô chủ động chịu thua Tô Thái An còn hơn phải bị thương nhiều như vậy.
Anh kề bên môi cô, không ngừng thủ thỉ: “Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi, tôi tới chậm, xin lỗi…”
Nhan Nhã Tịnh biết nụ hôn này là sai lầm, cô không nên hôn Lưu Thiên Hàn. Nhưng giờ phút này, cô không kiểm soát nổi trái tim mình.
Cứ phóng túng thêm lần nữa đi, buông thả một lần nữa thôi. Sau lần này, bọn họ sẽ đường ai nấy đi.
Nhan Nhã Tịnh cũng đã từng nghĩ hay là cứ bất chấp tất cả thành đôi Lưu Thiên Hàn. Nhưng nếu bọn họ ở bên nhau, hai đứa trẻ nên gọi anh là ba hay ông cậu đây?