Chương 356
“Nhan Nhã Tịnh, anh không cho phép em gọi trai bao!”
Lưu Thiên Hàn ôm lấy Nhan Nhã Tịnh vào lòng, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Nhan Nhã Tịnh, anh chưa bao giờ gọi tay vịn!”
“Anh chưa bao giờ gọi tay vịn thì liên quan gì đến em!”
Nhan Nhã Tịnh đã tức lên thì không dễ gì dỗ dành được, cô quay ngoắt đầu sang một bên, nói giọng gắt gỏng: “Dù anh có gọi một trăm tay vịn, đêm đêm trụy lạc, chết vì kiệt sức cũng chẳng liên quan đến em hết!”
“Sao lại không liên quan đến em được? Nhan Nhã Tịnh, em là vợ của anh!”
Thấy cô vợ mà phải khó khăn lắm mới ép lấy được lại định phủi sạch quan hệ với mình, Lưu Thiên Hàn lo sốt vó.
Anh cũng không biết rốt cuộc đã sai ở đoạn nào mà giờ Nhan Nhã Tịnh lại cực kỳ tức giận anh.
“Em không phải vợ anh!”
Nhan Nhã Tịnh nguýt Lưu Thiên Hàn bằng ánh mắt chê bai: “Hở ra là mặt mũi xầm xì, chẳng khác gì cái đáy nồi. Tại sao em phải rảnh rỗi sinh nông nổi, kiếm một gã xấu tính làm gì!”
Bị Nhan Nhã Tịnh chê bai, tâm hồn bé bỏng của Lưu Thiên Hàn hơi tổn thương. Anh không kìm được đưa tay xoa mặt. Mặt anh thực sự rất giống đáy nồi sao?
Nhìn điệu bộ tức xì khói của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn không khỏi nhớ lại một đoạn trong quyển “Bí Kíp Cua Vợ” mà Nhạc Dũng đã đưa cho anh.
Bạn gái tức giận thì phải làm thế nào?
Nếu như đẹp trai thì trực tiếp cưỡng hôn, đảm bảo bạn gái nguôi giận trăm phần trăm.
Nếu như xấu trai thì lấy thẻ ngân hàng ra, cho bạn gái mua sắm thỏa thích, cũng có thể cam đoan trị trăm cơn giận.
Lưu Thiên Hàn mím môi không nói một lời. Anh rơi vào nỗi khổ sở, băn khoăn vô bờ. Rốt cuộc thì anh được coi là đẹp trai, hay xấu trai đây?
Thú thực, đối diện với gương mặt không có quá nhiều thay đổi này từ nhỏ, anh thật sự không có cảm nhận gì về sự xấu đẹp của bản thân.
Nhưng anh hiểu tính tình Nhan Nhã Tịnh. Vào lúc này, nếu anh ném thẳng thẻ ngân hàng cho Nhan Nhã Tịnh, chắc chắn cô sẽ càng giận dữ hơn.
Nghĩ vậy, Lưu Thiên Hàn vẫn quyết định áp dụng biện pháp đầu tiên.
Thịnh Vân Hiên thường hay bảo rằng, Thiên Hàn nhà ta đẹp trai ngời ngời, chắc có lẽ anh được duyệt vào đẹp trai đấy!
Nghĩ vậy, Lưu Thiên Hàn cúi mặt xuống, hôn mạnh lên môi Nhan Nhã Tịnh.
“Anh Lưu, anh thả em ra! Ai muốn bị anh hôn hả?” Nhan Nhã Tịnh không thể nào ngờ Lưu Thiên Hàn lại xảo quyệt như vậy. Cô đang lúc tức giận mà lại dùng sắc đẹp tiến hành dụ dỗ cô.
Khoảnh khắc môi của Lưu Thiên Hàn in dấu lên môi cô vừa rồi, đúng là Nhan Nhã Tịnh có một thoáng mụ mị, suýt chút nữa đã nộp vũ khí đầu hàng trước anh.
Nhưng nghĩ tới việc hiếm hoi lắm mình mới lên mặt được với anh một lần, Nhan Nhã Tịnh lại không muốn cứ thế là buông xuôi.
Nhan Nhã Tịnh thừa nhận, cô có làm bộ làm tịch một chút.
Có thể những người con gái khác mà tìm được anh người yêu như anh Lưu thì sẽ vui sướng đến mức chỉ hận không thể thờ anh như thờ Phật, nhưng cô lại có một chút lòng tham.