NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Chu Thiên Tường nghe theo lời con gái và Dương Minh nói, liền gọi điện cho vợ của mình.

Chu mẫu thật ra cũng kiên cường như vẻ bề ngoài thoạt nhìn, sau khi biết tin, tay chân luống cuống cả lên, cũng giống như lần Chu Giai Giai bị trúng đạn vậy.

Điều này làm cho Dương Minh thay đổi cái nhìn rất lớn về Chu mẫu, cũng không phải là Hoa tổng cao cao tại thượng ngồi trên xe ra giá cho mình rời khỏi Chu Giai Giai, mà là một người vợ, người mẹ hiền.

Lúc đầu, thái độ của Chu mẫu như vậy, Dương Minh cũng không hề trách móc gì cả, bởi vì tâm tình của cha mẹ, hắn cũng hiểu được, cũng giống như Charley vậy, tất cả chỉ vì con của mình.

Lúc đó mình vẫn chưa xuất sắc, Chu mẫu không muốn con gái đi theo mình là đương nhiên, dù sao Chu Giai Giai cũng là thiên kiêu chi nữ, rất hoàn mỹ, cao ngạo trong mắt nhiều người.

Còn mình? Trong mắt người ta chỉ là một người bình thường. Đương nhiên, sau khi thể hiện thực lực ra, làm cho Chu mẫu thành tâm thành ý giao Chu Giai Giai cho mình, khiến Dương Minh có chút đắc ý.

"Vợ à, là anh" Chu Thiên Tường gọi cho Chu mẫu, giọng nói của Chu Thiên Tường có chút cảm khái, giống như đã trải qua sinh tử vậy. Nhưng mà, quả thật cũng đúng là thế, nếu như không phải do Dương Minh xuất hiện, ai mà biết được kết quả cuối cùng sẽ như thế nào? Mình có chết nơi đất khách quê người không?

"Thiên Tường, anh không sao chứ? " Chu mẫu lúc này vẫn đang ngồi ngơ ngác ở nhà, ngay cả chuyện trong công ty cũng không xử lý, bây giờ, nghe thấy giọng nói của Chu Thiên Tường, lập tức vội hỏi.

"Không sao cả, tất cả đã yên ổn!" Chu Thiên Tường cười nói: "Không ngờ Dương Minh lại là người hợp tác với Charley…."

"Người hợp tác?" Chu mẫu nghe xong liền sửng sốt, tuy rằng Dương Minh bộc lộ thực lực tại Tùng Giang đã khiến bà khiếp sợ, nhưng mà bà không thể ngờ rằng, Dương Minh lại có quan hệ làm ăn với Charley, mà người ta là tập đoàn sát thủ đấy!

"Đúng vậy, anh cũng không ngờ" Chu Thiên Tường nói: "ết quả, Dương Minh chỉ cần tỏ vẻ muốn hủy hợp tác, Charley lập tức thay đổi thái độ… nói thật ra, đây cũng là lần đầu tiên anh thấy ông ta ăn nói khép nép như vậy…"

"Cái này là sự thật sao? " Chu mẫu kinh ngạc nói: "Tiểu Dương lợi hại như vậy?"

Chu mẫu nói ra những lời này xong, cũng nhớ lại lần đến cổng trường tìm Dương Minh, kêu hắn rời khỏi Chu Giai Giai, nhất thời xấu hổ đỏ mặt.

"Bây giờ anh đang ngồi trên xe của nó, có thể là mấy ng? ày nữa sẽ về" Chu Thiên Tường nói.

"Vậy thì quá tốt, nói với Tiểu Dương là, khi trở về em nhất định sẽ tự mình xuống bếp mở tiệc chiêu đãi nói!" Chu mẫu hài lòng nói.

"Haha, tốt, anh sẽ nói với nó!" Trong lòng Chu Thiên Tường cũng cao hứng, dù sao thì người nhà cũng có thể đoàn tụ, không có cái gì tốt hơn cả.

Cúp điện thoại xong, Chu Thiên Tường vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng đoàn tụ gia đình, còn Dương Minh thì cười cười. Thật ra, có đôi khi, cuộc sống của con người đơn giản như vậy đó.

Tất cả những gì mình làm bây giờ, không phải cuối cùng cũng vì người thân, vì những người yêu thương sao?

"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Chu Thiên Tường trở về với hiện thực, dù sao nơi này cũng đang là châu Âu, không phải là nói về là về ngay được, cũng cần một ít thời gian làm thủ tục.

"Đến chổ một người bạn của con vài ngày, sau đó con sẽ nhờ người này chuẩn bị thủ tục cho chú!" Dương Minh nói: "Nhưng mà lúc này con chưa thể trở về với chú, con còn chút việc phải làm"

"Không thành vấn đề!" Chu Thiên Tường gật đầu, theo ông thấy, một người như Dương Minh, mỗi ngày khẳng định là bận rất nhiều chuyện, không có khả năng nhàn nhã ở nhà, nếu như đã là người hợp tác với Charley, vậy khẳng định là sẽ còn nhiều người hợp tác nữa, cho nên, chạy loạn trên thế giới cũng là bình thường: "Không có quấy rầy bạn của con chứ?"

"Sao lại nói như thế…" Dương Minh hơi do dự, Chu Thiên Tường bây giờ khẳng định sẽ phải ở nhà của Lao Feng một thời gian, nếu như không nói cho ông ta biết, thì thế nào vợ chồng Lao Feng cũng sẽ tiết lộ, vì thế cứ đơn giản: "Thật ra, hắn là bạn của con, là một đệ tử của con"

"Con chỉ dạy cho hắn một ít võ công mà thôi" Dương Minh nói một cách rất mơ hồ.

"À, thì ra là thế" Chu Thiên Tường nói thế nào cũng là quản gia của một gia tộc sát thủ, nói về võ công võ thuật không hề xa lạ, cho nên căn bản là không hoài nghi nhiều, liền tin lời của Dương Minh.

"Cho nên chú Chu không cần phải lo lắng, coi như là đang ở nhà của mình là được" Dương Minh cười nói: "Có câu thầy như cha, chính là đạo lý này, thái độ của hắn đối với con rất tôn kính"

Chu Thiên Tường gật đầu, cái này ông cũng biết, những sư đồ có quan hệ chân chính, thì người đệ tử luôn đặc biệt tôn kính sư phụ của mình.

Lộ trình ba tiếng nhanh chóng kết thúc, Dương Minh rốt cục cũng đã trở về phạm vi khu vực của Lao Feng, ở đâ có rất nhiều người nhận ra xe của Lao Feng, hơn nữa cũng nhận ra người lái là Dương Minh, cho nên cũng không ngăn cản gì, để cho Dương Minh chạy thẳng một đường.

"Ở đây là đâu? Tại sao lại đề phòng nghiêm mậ thế?" Chu Thiên Tường rất tò mò về thân phận của người đệ tử Dương Minh, bởi vì nơi này có mức độ đề phòng không thua kém gì ở gia tộc Charles!

"Haha, đây là trang viên tư nhiên của người đệ tử, bình thường không cho phép người ngoài vào, nhưng mà bọn họ đều nhận ra chiếc xe của con" Dương Minh cười cười giải thích.

"Thhi2 ra là thế"? Chu Thiên Tường nghe xong gật đầu, trong lòng càng thêm xác định rằng thân phận của chủ nhân tòa trang viên này không bình thường.

Rất nhanh, xe của Dương Minh đã tiến vào trong khu biệt thự của Lao Feng, mà Lao Feng cũng đã nhận được tin báo từ những người gác cửa, cho nên đã đứng hco72 ở cửa từ lâu, thấy xe của Dương Minh đến, hứng phấn đi ra đón: "Sư phụ, hoan nghênh ngài trở về bình an"

Chu Thiên Tường sửng sốt, ông ta không ngờ rằng đệ tử của Dương Minh lại là một người nước ngoài! Hơn nữa nguo72ina2y nói tiếng Hán một cách lưu loát như vậy, không hề bị vấp!

Lao Feng lúc này cũng nhìn thấy Chu Thiên Tường bên cạnh Dương Minh, cũng hơi sửng sốt, biến sắc, ông ta sợ Dương Minh chửi mình, dù sao thì Dương Minh cũng đã từng dặn, trước người ngoài không được tùy tiện gọi hắn là sư phụ.

Dương Minh cũng nhìn ra vẻ lúng túng của Lao Feng, sau đó cười nói: "Lao Feng, đây là người một nhà, cha của bạn gái tôi, Chu Thiên Tường…."

"Xin chào, Chu tiên sinh, hân hạnh hân hạnh!" Lao Feng tuy rằng không biết Chu Thiên Tường rốt cục là cha của người bạn gái nào của Dương Minh, nhưng mà nếu đã là cha của sư nương, tất là cần phải đặc biệt tôn kính hơn nữa!

"Xin chào, ngài là…" Vừa rồi Dương Minh có nhắc đến tên của Lao Feng, nhưng mà Chu Thiên Tường nghe không rõ.

"Tôi là đại đệ tử Lao Feng XXX của Dương tiên sinh…." Lao Feng nói ra một cái chuỗi ký tự dài thật là dài: "Nhưng mà người ta thường hay gọi tôi là Lao Feng!"

"Lao Feng…. ngài là tộc trưởng của gia tộc Feng…." Chu Thiên Tường nghe Lao Feng nói xong, nhất thời giật mình hoảng sợ, ông sống tại châu Âu nhiều năm như vậy, đương nhiên là đã nghe qua tên của Lao Feng rồi!

Gia tộc Feng và gia tộc Charles dù là hai gia tộc có tính chất khác nhau, nhưng cũng là hai gia tộc đồng thời đứng đầu châu Âu, mà Lao Feng so ra còn mạnh hơn cả Charley nhiều, có quan hệ rất rộng tại khắp các quốc gia trên châu Âu, thậm chí là có vài thủ tướng tổng thống nhờ có gia tộc Feng ủng hộ mới có thể nhậm chức được!

Một tộc trưởng của một gia tộc cường đại như vậy, tự nhiên lại là đồ đệ của Dương Minh, chuyện này cũng quá thần kỳ sao? Nếu như thật là vậy, thì thái độ khi nãy của Charley đối với Dương Minh cũng không có gì lạ!

Ngay cả tộc trưởng của một gia tộc hùng mạnh cũng phải cung kính với Dương Minh, thì Charley có tư cách gì đùa được với Dương Minh? Đương nhiên là Chu Thiên Tường không biết quan hệ của Lao Feng và Charley đối với Dương Minh. Lao Feng thì thật lòng tôn kính Dương Minh, còn Charley thì có chút lợi ích bên trong.

"Haha, tôi chính là tộc trưởng của gia tộc Feng!" Lao Feng trả lời, làm cho Chu Thiên Tường càng khẳng định suy nghĩ trong lòng, Dương Minh này, thật sự là sâu không thể đo được!

Buổi tối, dưới buổi tiệc chiêu đãi nhiệt tình của Lao Feng, Chu Thiên Tường cũng được thu? xếp ở trong một biệt thự độc lập, Chu Thiên Tường không ngờ rằng, mình có một ngày trở thành khách quý của Lao Feng, điều này làm cho ông có chút hãnh diện.

Lúc này, tâm tình của ông cũng có thay đổi rất nhiều, ông cũng không còn là một quản gia ăn nói khép nép nữa, thân phận của ông bây giờ chính là cha vợ của Dương Minh, là một người mà ngay cả Charley và Lao Feng cũng phải tôn kính!

Sau khi về phòng, Chu Thiên Tường liền gọi cho Chu mẫu, vừa rồi bởi vì có Dương Minh ở đó, cho nên không tiện nói chuyện, bây giờ không còn người ngoài, có thể nói một vài chuyện cá nhân.

Dù sao thì đã lâu rồi không gặp mặt, lại vừa trải qua một sự kiện nguy hiểm như vậy, làm cho quan hệ của hai người càng gần hơn, loại tình cảm tâm hồn này, không hề bị chia cắt bởi thời gian hay địa điểm….

Mà lúc này, Dương Minh cũng đang ngồi trước màn hình máy tính, nói chuyện phiến với Trần Mộng Nghiên các nàng.

Tuy rằng lần trước có coi đoạn clip bị cắt ghép của Chu Giai Giai, nhưng chỉ là thuận miệng nói ra thôi, chứ Dương Minh cũng không có khả năng làm ra loại chuyện xấu xa như vậy.

"Dương Minh, cảm ơn anh!" Chu Giai Giai nói.

"Cảm ơn cái gì? Người một nhà cần gì phải cảm ơn?" Dương Minh cười nói: "Hơn nữa, anh đã nói rồi, chỉ là một cái nhấc tay thôi"

"Dương Minh, anh rốt cục còn có bao nhiêu chuyện gạt bọn em?" Ngoài vui vẻ ra, trong lòng Trần Mộng Nghiên cũng có một chút mất mác, tựa hồ Dương Minh càng lúc càng cách xa mình, Dương Minh bây giờ đã không còn là Dương Minh hồi trung học nữa, không còn là một học sinh luôn luôn trốn học sau lưng mình, không còn là một kẻ xấu xa luôn đấu võ mồm với mình, mà trở thành một người đàn ông có năng lực cường thế.

Mà xung quanh hắn bây giờ luôn xảy ra rất nhiều kỳ tích, lúc ban đầu nghèo trắng hai bàn tay, đến lúc này đã cầm hàng tỷ đồng trong tay, lúc đầu chỉ là một tên côn đồ chỉ biết gây rối, đến lúc này đã trở thành một nhân vật nổi tiếng!

Cái này, chỉ cần một năm …. không, có lẽ chỉ dùng nửa năm thôi!

Đối với gia thế của Dương Minh, không ai biết rõ hơn Trần Mộng Nghiên cả, Trần Mộng Nghiên cũng đã coi hồ sơ của Dương Minh, cha của Dương Minh lúc đầu là một công nhân, còn mẹ là một nhân viên bị giảm biên chế, có thể nói là nghèo khó không gì tả được!

Nhưng mà, sau một năm? Cha của Dương Minh, Dương Đại Hải, đột nhiên trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương, còn mẹ của Dương Minh, cũng trở thành quản lý của công ty vật nghiệp xã khu.

Tuy rằng Trần Mộng Nghiên không chú ý nhiều đến tin tức trong giới thương trường, nhưng mà thỉnh thoảng cũng nghe cha nhắc đến, cũng biết tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương là lớn cỡ nào, không chỉ sản xuất kinh doanh linh kiện xe ô tô, mà còn sản xuất cả máy bay dân dụng, nghe nói nhiều nơi ở châu Á đã đặt hàng cho Danh Dương, thậm chí là những kẻ có tiền tại các vùng Trung Đông cũng đã chọn dùng máy bay dân dụng của Danh Dương, cái này đã đủ chứng minh về thực lực của Danh Dương rồi.

Nếu mà nói những cái này không có công lao của Dương Minh, có đánh chết Trần? Mộng Nghiên cũng không tin, nàng trước kia đã gặp qua cha mẹ của Dương Minh, cha mẹ của Dương Minh đều là những người có tính cách thành thật chất phác cả.

Cho nên, tất cả những thay đổi này, cũng không phải là do cha mẹ của Dương Minh nổ lực có được, mà là sự nổ lực của cá nhân Dương Minh!

Trước đây, Trần Mộng Nghiên ở cùng một chổ với Dương Minh, tuy rằng không có ý khinh thường hắn, nhưng mà, cũng có một chút cảm giác của một cô công chúa nhỏ về sự ưu việt của bản thân, dù sao thì nàng cũng học tập tốt, người lại đẹp, có bối cảnh gia đình cũng không tồi.

Tối thiểu là vẫn mạnh hơn Dương Minh thời trung học!

Nhưng mà, bây giờ Trần Mộng Nghiên lại không hề có cảm giác này nữa, tốc độ phát triển của Dương Minh quả thật rất kinh khủng, Trần Mộng Nghiên cũng không nhìn thấu được Dương Minh rồi. Và mạng lưới quan hệ khổng lồ của Dương Minh dần dần hình thành.

Và đến lần này là giao đấu với gia tộc Charles gì đó, theo lời của Chu Giai Giai thì Dương Minh chỉ đe dọa là hủy quan hệ hợp tác với Charley, thì Charley lập tức thay đổi thái độ, rồi quay sang ăn nói khép nép với một người từng là quản gia của mình, cái này cũng đủ chứng minh rằng, Dương Minh nay đã khác xưa.

Cho nên, Trần Mộng Nghiên nói ra những lời" Anh rốt cục còn bao nhiêu chuyện gạt bọn em" thì cũng là lúc trong lòng nàng cảm thấy ủy khuất vô cùng, tựa hồ như một đứa nhỏ bị đoạt lấy một món đồ chơi yêu thích vậy…

Tuy rằng món đồ chơi này không mất đi, nhưng mà, càng lúc càng cách xa mình….

Tâm tình như vậy, cũng chỉ có một mình Trần Mộng Nghiên cảm nhận được, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai không hề có cảm giác này….

Trần Mộng Nghiên cũng không cần cái gì, chỉ hy vọng rằng, trong lòng của Dương Minh, mình vẫn là một người có địa vị quan trọng… nhớ lại những ký ức tốt đẹp của hai người….

Đã từng, thời gian cấp ba, cái mùa xuân ấy, trong rạp chiếu phim ấy, cảnh tượng kiều diễm ấy… mình làm như vậy cho Dương Minh… tim nàng đập mạnh mặt đỏ lên….

Tuy rằng lúc đầu Trần Mộng Nghiên tức giận vì Dương Minh đã lừa mình… nhưng mà bây giờ nghĩ lại, nó đã biến thành một đoạn hồi ức đẹp đẽ…

Trong lúc nhất thời, Trần Mộng Nghiên trở nên thất thần…

"Mộng Nghiên, em sao vậy?" Dương Minh cảm thấy Trần Mộng Nghiên tựa hồ có chút thương cảm, biểu tình biến hóa của Trần Mộng Nghiên không chạy thoát được cặp mắt của Dương Minh, nhưng mà, ngay lúc ấy, đã xảy ra một chuyện làm cho Dương Minh kinh ngạc!

Chính là, mình có thể nhìn thấy được suy nghĩ của Trần Mộng Nghiên! Xuyên qua truyenfull.vn, xuyên qua màn hình, xuyên qua dây mạng, mà mình vẫn có thể nhìn thấy được suy nghĩ của Trần Mộng Nghiên!

Lẽ nào, năng lực của mình không bị giới hạn bởi không gia? Cho dù chỉ là nhìn qua màn hình máy tính, mà mình vẫn có thể nhìn thấy suy nghĩ của nàng?

Sau khi biết được suy nghĩ của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh cảm thấy buồn cười, người con gái này, thật sự là quá đa tâm rồi, trong mắt của mình, nàng ta vẫn như trước, vẫn là một người rất quan trọng.

Dương Minh lại gọi Trần Mộng Nghiê? n vài tiếng, làm cho nàng giật mình.

"A…" Trần Mộng Nghiên giật mình, áy náy cười cười, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai còn bên cạnh, nàng cần phải làm một tấm gương tốt, vì thế cười gượng nói: "Không có gì, đang suy nghĩ nên trừng phạt anh thế nào thôi!"

"Haha, thật không? Anh còn tưởng rằng, chờ anh trở về, em dự định sẽ hẹn anh đi coi phim chứ…" Dương Minh cười gi-an nói.

"A!" Trần Mộng Nghiên giống như là bị chọc thủng tâm sư, mặt lập tức đỏ lên, nói: "Anh… anh nói cái gì vậy…"

Thoáng một cái, tâm tình vốn đang ổn định của Trần Mộng Nghiên lập tức trở nên lộn xộn, ăn nói cũng lung tung… Dương Minh… làm sao biết mình đang nghĩ về chuyện trong rạp chiếu phim? Làm sao mà biết?

Lẽ nào hắn nhìn ra? Không có khả năng… mình cũng không có viết chữ nào trên mặt… chẳng lẽ hắn chỉ nói tung lung? Ừ, rất có thể!

Nghĩ đến đây, Trần Mộng Nghiên lập tức bình tĩnh lại, nói: "Coi phim gì? Chẳng lẽ là đi coi phim 3D?"

"Coi cái gì cũng được… vấn đề là coi với ai… đúng rồi, thuận tiện mang theo cái áo gió của em nữa… có lẽ sẽ lạnh lắm đây…" Dương Minh nói.

Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận đương nhiên là không rõ ý ẩn trong lời nói của Dương Minh, còn tưởng rằng đang nói chuyện bình thường với Trần Mộng Nghiên, cũng không lưu ý lắm. Chỉ riêng Trần Mộng Nghiên, mặt đang đỏ đến nổi đủ luộc trứng luôn!

Nàng không biết mình đã lộ sơ hở chổ nào, và đã bị Dương Minh nhìn thấu thế nào! Bây giờ, nàng chỉ có thể khẳng định, Dương Minh không nói bậy!

Nếu không phải thì đi coi phim còn mang theo áo gió làm gì? Nhất định là hắn cũng nghĩ đến chuyện ấy…

Chẳng lẽ, đây là tâm linh tương ứng của vợ chồng trong truyền thuyết? Nghĩ đến đây, Trần Mộng Nghiên cũng có chút hài lòng… cũng không ngượng ngùng nữa, vui vẻ gật đầu: "Được, đây là anh nói đó nha, anh trở về liền đi coi phim với em…."

"Ừ, nhất định rồi!" Dương Minh cười quỷ dịnh, làm cho Trần Mộng Nghiên càng thêm khẳng định, Dương Minh nhất định là cũng đang nói đến chuyện kia.

"Vậy anh nói chuyện với Giai Giai đi… em… đi xem TV… tiết mục em thích sắp đến giờ chiếu rồi…" Trần Mộng Nghiên nhất thời ngượng ngùng, vội vàng chạy khỏi màn hình máy tính, nhưng mà cũng không phải là nói dối, bởi vì chương trình vào bếp cũng sắp chiếu rồi…

Bình luận

Truyện đang đọc