NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Đại Minh, quả nhiên là con đã về!" Mẹ Dương Minh đang lau dọn ở phòng khách, quay đầu, vừa hay nhìn thấy Dương Minh mở cửa vào.

"Mẹ, đã trễ như vậy sao người còn thức làm việc nhà? con không phải nói kiếm người giúp việc sao?" Dương Minh thấy mẹ tự mình lau dọn thì nhíu mày.

"Trước kia ở dưới lầu xã làm công việc tạm thời, cả ngày làm việc, hiện tại lại trở thành người phụ trách, trong công ty cũng không có việc gì để làm, chính là mẹ lại không muốn ở không, một ngày không làm việc liền không thoải mái!" mẹ Dương Minh cười nói: "Già rồi, dọn dẹp một chút cũng coi như là vận động."

Dương Minh nghe mẹ nói vậy bất đắc dĩ cũng đành phải gật đầu, đã thành thói quen của hơn nửa đời người, làm sao nói bỏ là bỏ được đây?

"Ba con đâu?" Dương Minh hỏi.

"Nằm xem TV trong phòng ngủ, xem chừng không nghe thấy con mở cửa vào." Mẹ Dương Minh nhìn thoáng qua cánh cửa đang khép của phòng ngủ, nói với Dương Minh: "Con đi xem sao?"

"Dạ" Dương Minh đổi đôi dép lê đi vào phòng khách, đi tới trước cửa phòng ngủ cha mẹ, Dương Minh gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào." Có chuyện gì đâu, trong nhà còn gõ cửa?" Dương Đại Hải tưởng vợ vào, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình TV, cũng không quay đầu nhìn, miệng có chút buồn bực nói thầm.

"Cha, là con đã về." Dương Minh mở đèn phòng ngủ, đi tới bên giường." Ah? Tiểu tử đêm nay không phải con cùng cha Mộng Nghiên đi ăn cơm sao? Như thế nào nhanh về như vậy?" Dương Đại Hải nhìn thấy Dương Minh, có chút bất ngờ, ngồi dậy." Đừng nói nữa" Dương Minh cười khổ một cái nói:: "Ra về chẳng vui gì." Ra về chẳng vui? Sao lại thế này? Con cùng Trần Mộng Nghiên cãi nhau?" Dương Đại Hải nhíu mày hỏi.

"
Đương nhiên không phải." Dương Minh lắc đầu: "Hôm nay Trần thúc gia ở Trần gia thôn từ phương nam về, cũng là chủ một xí nghiệp, tự cảm thấy là có vài tỷ, liền giống như áo gấm về làng. Sau khi trở về liền mời toàn bộ người Trần gia thôn ăn cơm, Trần thúc tự nhiên cũng được mời."

"
Vài tỷ? Bây giờ khẩu khí của con cũng không nhỏ ah!" Dương Đại Hải liếc mắt nhìn Dương Minh một cái, bất quá lại cũng không nói thêm gì, đích xác hiện tại lấy Dương gia mà nói, vài tỷ tự nhiên không coi là cái gì:

"
Rồi sao nữa?"

"
Sau đó, nhi tử của ông chủ xí nghiệp kia mà bắt đầu xum xoe Mộng Nghiên không.nhất là chuyện lão tộc trưởng Trần gia thôn, một người tên là Trần Thất gia lại có thể tuyên bố để Mộng Nghiên cùng tên nhi tử kia đính hôn." Dương Minh nói tới đây, vừa bực mình vừa buồn cười: "Hắn cho là hắn là hoàng đế? Sau này kết quả không được gì, tự nhiên vui vẻ cũng tan biến!"

Dương Minh cũng không nói gì chuyện của hai tên vệ sĩ, cũng không có đem xung đột lúc đó miêu tả kịch liệt như thế nào, mà là miêu tả thoáng qua, giống như là nói đùa, cũng là sợ cha biết chân tướng sau này sẽ lo lắng cho mình.

Hiện tại mặc dù có Dương Minh cũng đủ năng lực tự bảo vệ mình, nhưng là cha hắn chưa hẳn biết, cho nên Dương Minh không muốn ông ấy lo lắng nhiều.

"
Thì ra là thế." Dương Đại Hải nghe xong cũng bất đắc dĩ lắc đầu: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đây là điều bình thường. Mà cái lão tộc trưởng kia. người già đều có chút ngoan cố, cũng đừng chấp nhặt cùng họ."

"
Ha ha, điều này con cũng biết." Dương Minh cười cười: "Tốt lắm, không đề cập tới chuyện không vui đó, nói cho con biết ba và mẹ hiện tại thấy trong người như thế nào?"

"
Còn có thể thế nào? Mỗi ngày đều ăn ngon, còn có bác sĩ tư đặc biệt do con thuê khám cho cha mẹ mỗi ngày, có thể có vấn đề gì?" Dương Đại Hải cười khổ nói: "Nói đến, trừ mỗi ngày hô phong hoán vũ một chút để có chút cảm giác thành đạt thì bình thường cũng không có tự do thanh thản như trước kia!"

"
Năng lực càng lớn trách nhiệm cũng càng lớn, người hiện tại cần lo lắng cho tương lai xí nghiệp, cho phúc lợi mấy ngàn công nhân viên chức của xí nghiệp, tự nhiên sẽ hy sinh rất nhiều thời giờ." Dương Minh nói tới đây, chợt thở dài, nhìn như đang an ủi Dương Đại Hải, kỳ thật chẳng phải Dương Minh cũng là nói với chính mình ư? Từ khi bản thân có được dị năng, đã trở thành nội đệ tử của vua sát thủ, tiếp nhận tổ chức sát thủ Hắc Hồ Điệp cùng gia tộc Charlers, đã trở thành một nhân viên điều tra thần bí, mỗi ngày đều có quá nhiều chuyện phải làm, tuy rằng trong đó có công tư, nhưng lại tuyệt đối không có tự do tự tại như trước kia.

Cuộc sống như một sinh viên bình thường đã cách Dương Minh rất xa. Dương Minh thật muốn một ngày kia chấm dứt những phân tranh hiện tại, thanh thản hưởng thụ cuộc sống sinh viên, Bất quá, trong tương lai gần nhìn như là rất không có khả năng."

"
Nói rất đúng." Dương Đại Hải gật đầu: "Đây cũng là nguyên nhân ta luôn kiên quyết không có dọn tới căn phòng lớn, kỳ thật bác của con đã sớm mệt mỏi, khu đất bỏ hoang sau nhà máy đã được xây dựng thành một khu nhà mới, xây vài tòa biệt thự, nhà bóng bàn, ôi nhớ lại.

Hiện tại con đã trưởng thành, ta cũng bận rộn hơn trước, thoạt nhìn con còn bận hơn ta, như mẹ con công việc như vậy cũng nhàn rỗi, mấy người nhà chúng ta sum họp ngày càng ít. Trừ mấy bữa tết, mấy ngày nay cũng không thấy con về."
Những chuyện này đối với Dương Minh cũng là bất đắc dĩ, bất quá ai làm hết cho mình, nhận việc liên tiếp không ngừng đây?

Một đêm dốc lòng tâm sự, sau đó Dương Minh ở nhà một đêm, sáng sớm hôm sau trước tiên đến chỉ Trần Mộng Nghiên cách xoa bóp cho cha Trần Mộng Nghiên, sau đó về tới khu biệt thự Hoa Thương, gặp được Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận.

Ngày hôm qua hai người đã biết Trần Mộng Nghiên trở về bình an, cho nên cũng yên tâm, lúc này nhìn thấy Trần Mộng Nghiên cũng chỉ quan tâm mà thôi, cũng không có lo sợ quá mức. Dương Minh lâu rồi không có đi học, hôm nay tự nhiên muốn nhìn qua trường, bất quá…

Bốn người đều ra khỏi biệt thự, đang chuẩn bị lên xe, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn!

"Triệu lão sư, Oánh tỷ?" Thanh âm của Trần Mộng Nghiên làm trong lòng Dương Minh nhất thời căng thẳng! Mặc dù thực chất lúc đó mình cùng Triệu Oánh cũng không có phát sinh cái gì, bất quá luôn âm thầm chiến tranh lạnh, ở trong lòng hiểu mà không nói.Lúc này lại gặp Triệu Oánh! Hơn nữa là mình cùng Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận ở một chỗ.

"Mộng Nghiên, các người cùng đi đến trường?" Thanh âm của Triệu Oánh ngược lại có vẻ bình thản không có gì gợn sóng, chính là cười thân thiện với Trần Mộng Nghiên.

"Oánh tỷ." Dương Minh bất đắc dĩ phải xoay người sang chỗ khác, đang gọi Triệu Oánh Oánh tỷ đồng thời ánh mắt lại đã rơi vào trên người Vương Tiếu Yên bên cạnh Triệu Oánh! Xem ra ngày hôm qua Triệu Oánh nhất định là qua đêm ở nhà Vương Tiếu Yên, ngày hôm nay hai người bọn họ đang định cùng nhau tới trường, không nghĩ là lại gặp hắn là hàng xóm,

Vương Tiếu Yên cười mà tựa như không cười trừng hai mắt nhìn Dương Minh, lập tức nhìn về phía Trần Mộng Nghiên, đứng khoát tay bắt chuyện cùng Trần Mộng Nghiên. Trước lễ tình nhân, Vương Tiếu Yên cùng Trần Mộng Nghiên đã gặp qua, cũng có chút quen biết, khi đó bạn học trung học của Trần Mộng Nghiên đang theo đuổi Vương Tiếu Yên.

Trần Mộng Nghiên lễ phép gật đầu với nàng, bởi vì hai nàng không có giao tình quá sâu, chỉ là có chút khinh ngạc sao Vương Tiếu Yên cùng Triệu Oánh ở cùng một chỗ, lại xuất hiện ở cách nhà mình không xa.Bởi vì Vương Tiếu Yên cùng Triệu Oánh mới vừa ra, Trần Mộng Nghiên là không biết bản thân Vương Tiếu Yên là hàng xóm.

"Oánh tỷ, các người cũng đến trường?" Dương Minh không hề quanh co hỏi." Ừ, ta cùng Yên Yên ngày hôm nay có tiết." Triệu Oánh gật đầu, trong mắt lộ ra một tia phức tạp, bất quá chợt lóe rồi biến mất rồi biến mất không dễ dàng phát giác.

Nhìn thấy Dương Minh bên người tình tình tứ tứ, trong lòng Triệu Oánh lại nổi lên một tia gợn sóng, vốn đã quyết định không còn liên quan với Dương Minh. Nhưng giờ nhìn Dương Minh, lại có một chút ý niệm trong đâu." Vậy thì thật là tốt, chúng ta cùng đi." Bây giờ Trần Mộng Nghiên đối với Triệu Oánh không có gì phòng bị, ngược lại bởi vì sự tình lần trước cảm thấy được trong lòng rất là ngượng ngùng." Tốt" Triệu Oánh vốn muốn cự tuyệt, bất quá nói đến bên miệng lại biến thành" Tốt".

Dương Minh nghe chữ" Tốt" Nhất thời trong lòng nhảy dựng! Thầm nghĩ tốt cái gì mà tốt, nếu mới có Triệu Oánh cũng được, lại còn có đại sát thủ Vương Tiếu Yên, vạn nhất chọc tới cô nàng này sự tình có phát sinh lắm chuyện!

Dương Minh thực sự muốn tát mình một cái, miệng mình làm sao lại tùy tiện như vậy, hỏi gì không hỏi, lại hỏi có phải Triệu Oánh cũng tới trường hay không. lúc này nhận bi kịch, cái miệng hại cái thân mà.

"Dương Minh, anh làm sao vậy?" Trần Mộng Nghiên kinh ngạc, phát hiện Dương Minh có chút cổ quái, kinh ngạc hỏi." Không, không có gì." Dương Minh cười khan hai tiếng. Chính là xe không ngồi được nhiều người như vậy? Làm sao đi? Trần Mộng Nghiên nhìn phía sau tương đối rộng, chỉ vào phía sau nói: "Chỗ này có thể ngồi bốn người, chúng ta cũng không tính là chen chúc! Thật sự không được thì mình em lái xe chở Triệu Oánh tỷ." Một mình? Dương Minh nhất thời cực kỳ hoảng sợ vội vàng nói: "Có thể ngồi xuống sao? Ah, vậy ngồi đi, lên xe 0 ba."

Nghe Dương Minh nói năng lộn xộn, Trần Mộng Nghiên nhíu mày nhưng cũng không phát hiện ra chuyện gì. Sau khi mở cửa xe ra, nhường Vương Tiếu Yên cùng Triệu Oánh vào trước, mình và Lâm Chỉ Vận ngồi ở bên cạnh, sau đó nói với Chu Giai Giai: "Giai Giai, bạn ngồi ở trước đi?"

"
Ah." Chu Giai Giai hiện tại cũng biết được Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận dù vô ý hay cố ý đều để nàng và Dương Minh ở chung, không biết là nguyên nhân gì bất quá Chu Giai Giai lại nghĩ sâu sa tới một nguyên nhân có chút xấu hổ, phải là Dương Minh còn chưa có chân chính tán đổ mình, cho nên Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận mới như thế.

Cho nên mỗi một lần Trần Mộng Nghiên ra hiệu cho nàng, Chu Giai Giai cũng đều đỏ mặt một chút. Bởi vì có Triệu Oánh, Chu Giai Giai cũng không nói gì, sau đó gật đầu lên ngồi ở tay lái phụ.

Dương Minh chỉ hy vọng tới trường học nhanh một chút, có thể làm cho Triệu Oánh, Vương Tiếu Yên cùng Trần Mộng Nghiên mỗi người đi một ngả, không đến mức nói lộ ra cái gì.

Vương Tiếu Yên tự nhiên rõ ràng giờ phút này vì sao Dương Minh lại nóng lòng đến vậy, âm thầm cười cười, xem chừng thường ngày chuyện gì hắn cũng nắm chắc trong tay, vốn là cũng có lúc nóng vội như vậy." Oánh tỷ, lần trước ngươi nói ở hội chùa tân niên, người khi dễ ngươi chính là hắn?" Trong lòng Vương Tiếu Yên vừa động, cố ý nói ra mấy chuyện xấu.

"A?" Triệu Oánh ngạc nhiên, không nghĩ tới Vương Tiếu Yên sẽ đột nhiên nói lên sự kiện kia, chuyện từ đầu đến cuối mà Triệu Oánh cùng Vương Tiếu Yên nói chính là chuyện kia, mà lúc này đây Vương Tiếu Yên nói chuyện này, là ám chỉ cái gì sao?

Nhất thời Dương Minh cũng đổ mồ hôi lạnh, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Vương Tiếu Yên này thật là chưa bị ta thu thập mà, phải tìm cơ hội nào đánh cô ta một trận. Mới gặp liền mang tai họa cho mình, khơi mào chiến tranh?

Bất quá Triệu Oánh còn chưa có trả lời, Trần Mộng Nghiên đã cười nói trước: "Vương Tiếu Yên, chúng tôi đi chùa, hắn lại đi cùng Oánh tỷ, bất quá có chuyện ngoài ý muốn, lại té lăn quay đè lên người Oánh tỷ, vừa lúc bị ta nhìn thấy, ta còn nói oan cho Oánh tỷ. Oánh tỷ, chị còn giận em sao?" Ta không có gì, mọi chuyện đều là quá khứ." Triệu Oánh lo lắng đề phòng lắc đầu, vốn trong lòng đối với Dương Minh lại có phần khiếp đảm.

Vừa nghĩ tới Trần Mộng Nghiên cùng mình phát hoả, tim Triệu Oánh đập mạnh, đừng nhìn Trần Mộng Nghiên bình thường hòa nhã, nhưng khi thực sự nổi giận lên cũng rất dọa người.Mà Triệu Oánh cũng biết, vì cái gì Trần Mộng Nghiên chấp nhận Lâm Chỉ Vận, chấp nhận Chu Giai Giai lại không thể chấp nhận mình! Kia là bởi vì bản thân đường đường từng là sư phụ của nàng, là người Trần Mộng Nghiên tin tưởng và tôn kính, bỗng nhiên nếu thành tỷ muội, dù thế nào Trần Mộng Nghiên cũng không thể chấp nhận,

Chính mình luôn luôn tin cậy thầy cô giáo, đại tỷ tỷ lại thành cùng mình thích một nam nhân, đổi lại là ai đi nữa cũng không thể chấp nhận được, cũng chẳng thể trách Trần Mộng Nghiên, đây là một cách nghĩ thường thấy.

Cái thân phận của mình cũng là điều mà Triệu Oánh boăn khoăn, cũng là nguyên nhân tại tại đêm trăng hè đó cự tuyệt cùng Dương Minh.

Tuy rằng hiện tại Triệu Oánh cùng Dương Minh giống nhau, đã trở thành đồng học đại học, nhưng là quan niệm đó vẫn còn, đây là nguyên nhân đầu tiên mà Triệu Oánh không dám vượt qua!"
Đúng rồi Oánh tỷ, các chị thế nào mà đứng gần cửa nhà em?" Trần Mộng Nghiên nghĩ tới chuyện lúc nãy liền hỏi.

"
Nơi đó cách nhà em một đoạn, là nhà của Yên Yên." Triệu Oánh cười nói: "Yên Yên là hàng xóm cùng các em, em không biết sao?"

"
A? Vương Tiếu Yên là hàng xóm bên cạnh nhà?" Trần Mộng Nghiên có chút khó tin nhìn Vương Tiếu Yên! Nàng cùng Vương Tiếu Yên tuy rằng chưa nói là rất thân thuộc, nhưng cũng đã gặp mặt vài lần, đột nhiên phát hiện nàng lại là hàng xóm nhà mình, điều này làm cho Trần Mộng Nghiên ít nhiều có chút giật mình!"

"
Ta thông thường rất ít ở chỗ này, cũng thật không ngờ là hàng xóm của Dương Minh." Vương Tiếu Yên thản nhiên hồi đáp, làm cho tâm tư Dương Minh có chút buông lỏng. Xem ra khi nãy Vương Tiếu Yên chỉ là muốn doạ nạt mình một chút, chơi ác cho tim ta đập mạnh một chút, nhưng nàng cũng không muốn bộc lộ thân phận." " Là vậy ạ, thực là khéo, sau này có thể đến nhà ta chơi nha." Trần Mộng Nghiên cũng không có nhiều hoài nghi, vốn là biệt thự sát vách cũng rất ít thấy người ở." Ha ha, không thành vấn đề, bất quá Oánh tỷ cũng ở trong khu này, nàng không biết sao?" Vương Tiếu Yên mở trừng hai mắt đột nhiên nói." A? Oánh tỷ cũng có nhà ở trong khu này? Lúc này Trần Mộng Nghiên thực là sửng sốt, hai người mình quen đều ở trong khu này mà mình không biết.

Trên đầu Dương Minh nhất thời lại bốc mồ hôi, thầm nghĩ Vương Tiếu Yên này thật đúng là không để yên, đã đem lại một chút nguy hiểm, cũng không tính là gì." Đây không phải gần đến TSo" Trong lòng Triệu Oánh cũng căng thẳng, trừng mắt nhìn Vương Tiếu Yên một cái, sau đó có chút không tự nhiên nói: "Nhà là một người bạn cho ta mượn ở, hắn rất nhiều nhà."

"
Ah" Trần Mộng Nghiên cũng không có nghĩ nhiều, dù sao trong lời nói Triệu Oánh cũng không có gì khó tưởng tượng, ở nhờ nhà người quen cũng là một chuyện thường thấy: "Kia Oánh tỷ, sau này cũng thường đến chơi nha! Bằng không Dương Minh ít khi ở nhà, chúng em ở nha cũng buồn, có các chị tới cũng thêm náo nhiệt một chút."

Náo nhiệt sao. lòng Dương Minh ngầm ngầm cười khổ. Đợi cho các nàng ở chung, nếu còn thấy náo nhiệt thì thật tốt ah." Tốt lắm, ta tới chỗ rồi!" Triệu Oánh chỉ chỉ một giảng đường bên trong trường nói." Ân, ta cũng xuống xe ở đây." Vương Tiếu Yên nói.

Cuối cùng đã tới? Dương Minh đem dừng xe ở giảng đường bên cạnh, gượng cười nói: "Oánh tỷ, Yên. Vương Tiếu Yên hẹn gặp lại" Dương Minh xém chút nữa đã gọi Vương Tiếu Yên thành Yên Yên.

Từ chỗ ở tới trường học cũng vài đoạn ngắn ngủi, Dương Minh lại như bị dày vò, cả người đều là mồ hôi lạnh, nhìn thấy bóng Triệu Oánh cùng Vương Tiếu Yên đi xa, Dương Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dương Minh đem Lâm Chỉ Vận cùng Trần Mộng Nghiên đưa đến các giảng đường khác nhau, sau đó chở Chu Giai Giai chạy nhanh hướng về phía giảng đường máy tính.

Chu Giai Giai cực kỳ điềm tĩnh, khi Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận đi rồi, nàng cũng không nói gì thêm, giống như đang hưởng thụ một chút ấm áp vậy.

Cho đến khi Dương Minh dừng xe trước giảng đường, Chu Giai Giai có chút không muốn xuống xe: "Ngày trước, lúc học phổ thông, em đều thấy anh và Tô Nhã tỷ mỗi ngày đều đi lên phòng học cùng nhau, em cũng muốn một ngày kia giống như chị ấy."

Dương Minh nghe cô bé Chu Giai Giai nói mong muốn đơn giản như vậy. Vậy mà bản thân trước giờ vẫn chưa quan tâm đến cảm giác của nàng. Kỳ thật mong muốn này của Chu Giai Giai, Dương Minh sớm có thể thực hiện được. Chính là ở cùng Chu Giai Giai lâu như vậy, mình cùng cô ấy chưa một lần cùng nhau lên lớp. Mặc dù bản thân bề bộn nhiều việc nhưng trong lòng Dương Minh cũng rất khổ sở.

"Buổi tối chúng ta cùng đi?" Dương Minh khóa kỹ xe nói.

"Hihi, không được, lát nữa em còn tìm Tiếu Tình tỷ ở lớp bên kia, không cần vội." Chu Giai Giai cười một tiếng: "Vừa mới tùy tiện oán thán một chút đã được thỏa mãn, mỗi ngày đều có thể ở cùng chàng một chỗ, giấc mộng này coi như đã quá mức mong đợi,

"
Vậy được rồi. chờ nàng trở lại." Dương Minh gật đầu, cùng Chu Giai Giai đi vào học đường.

Bất quá khi Chu Giai Giai xuống xe, lại bị Lý Bác Lượng nhìn thấy! Lý Bác Lượng cảm thấy như bị sét đánh vào đầu, trước mắt tối sầm muốn té xỉu!

Lúc trước Lý Bác Lượng không phải không nghe những nữ sinh sinh đẹp được những đại gia bao nuôi, mỗi ngày đều có xe đưa đón, bất quá những chuyện này đều không liên quan tới hắn, hắn cũng không để ý. Bây giờ tận mắt thấy người con gái mình yêu quý lại cũng một nam tử trẻ tuổi bước xuống từ chiếc BMW, hai người còn tình tứ như vậy sao Lý Bác Lượng không khó chịu đây?

Bình luận

Truyện đang đọc