NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Chị Oánh, muộn như vậy, chị về nhà thế nào?" Dương Minh từ nhà xe lấy xe đạp ra, cùng Triệu Oánh đi tới trước cửa trường.

"Nhà của chị cũng không xa, ngay phía trước, trường học có tập thể cho giáo viên, bên trong có vài căn hộ đơn giản, cho giáo viên trẻ tuổi không có nhà ở lại" Triệu Oánh nói.

"Như vậy, em đưa chị về nhà, rồi em sẽ về" Dương Minh nói.

"Chị là giáo viên, còn muốn em đưa về sao? Đúng ra phải là chị đưa em về?" Triệu Oánh cười nói.

"Chị Oánh, chị mặc dù là cô giáo, nhưng cũng là phụ nữ. Muộn như vậy, em sao có thể yên tâm để chị một mình trở về chứ" Dương Minh cười khổ nói.

"A?" Triệu Oánh sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại. Đúng, mình chỉ lớn hơn cậu ta có ba tuổi mà thôi, bỏ đi mối quan hệ cô trò, mình cũng coi như bằng tuổi cậu ta. Con trai đưa con gái về nhà là chuyện hiển nhiên.

"Được rồi, dù sao cũng không xa, hai chúng ta đi bộ về" Triệu Oánh gật đầu nói.

Dương Minh vốn đang muốn mặt dày mời Triệu Oánh ngồi lên xe mình chở về, bây giờ lời này là không nói ra, đành phải dắt xe sóng vai cùng với Triệu Oánh đi về phía bóng đêm.

Đột nhiên, Dương Minh đưa tay kéo Triệu Oánh đang đi phía trước lại.

"A, em muốn làm gì?" Triệu Oánh giật mình, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Dương Minh, đột nhiên sợ hãi. Cậu ta không phải nghĩ muốn làm gì mình chứ? Nơi này tối om om, không có ai đi ngang qua, lại nghĩ đến ánh mắt Dương Minh hôm nay nhìn mình và thằng bé bên trong quần của cậu ta, Triệu Oánh không khỏi run người.

Dương Minh nhưng không có chú ý tới vẻ mặt biến hóa không chừng của Triệu Oánh, mà là nhìn về phía một thùng rác phía sau, nhỏ giọng nói: "Phía trước có người".

Triệu Oánh thấy Dương Minh không định làm gì mình, trong lòng cũng thoải mái hơn, xem ra mình đã hiểu lầm. Nhưng nghe được Dương Minh nói phía trước có người, lại khẩn trương.

Dương Minh mới vừa đạt được năng lực viễn thị và thấu thị, sao không sử dụng chứ? Hơn nữa vừa rồi Dương Minh mới phát hiện mình có thể nhìn xuyên bóng đêm, nhưng lại rất rõ ràng, khi Dương Minh vô tình nhìn vào thùng rác, phát hiện nơi đó có ba người đang ngồi chồm hỗm.

Muộn như vậy, không có khả năng không có việc gì mà ngồi sau thùng rác, cho nên chỉ có một điều có thể, mấy người này là kẻ cướp. Làm cho Dương Minh buồn bực chính là trong ba người này lại có một người là giáo viên thể dục Kim Cương.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến Dương Minh trong lòng hiểu ra, thì ra Kim Cương này muốn diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân, cũng thuận tiện giáo huấn mình một chút.

"Cướp" Thùng rác phía sau nhảy ra hai người, nhảy vài cái đã đến trước mặt Dương Minh và Triệu Oánh.

"A!" Triệu Oánh mặc dù vừa nãy đã được Dương Minh nhắc nhở, nhưng vẫn giật mình, bản năng đưa tay ra nắm lấy tay Dương Minh.

Dương Minh trong lòng cao hứng, thằng Kim Cương này không phải cho mình cơ hội biểu hiện đó chứ. Chỉ bằng hai thằng tiểu tốt này căn bản không phải đối thủ của mình, lúc này lại không nói ra, đưa tay ôm vai Triệu Oánh, cười nói: "Bọn mày muốn cướp gì?"

Triệu Oánh lúc này đang rất khẩn trương, không có thời gian suy nghĩ về động tác của Dương Minh, ngược lại bởi vì sợ hãi, trong lúc vô ý càng dựa sát vào người Dương Minh hơn.

"Cướp cái gì?" Hai thằng vốn bị Kim Cương gọi đến, trước kia cũng không làm qua việc này, bị Dương Minh hỏi như vậy không khỏi ngẩn người.

"Cương ca bảo chúng ta cướp cái gì?" Một thằng béo hơn một chút hỏi thằng kia.

"Đừng nói gì" Thằng kia trừng mắt nhìn hắn, trấn định nói: "Cướp, tự nhiên là cướp tiền, đúng là cướp tiền. Bọn mày đưa các thứ đồ quý giá ra đây cho ông".

Dương Minh vốn chỉ đã biết hai thằng này chỉ là đóng giả, bây giờ nghe thấy hai người này làm trò cười, cười thầm trong bụng đến đau cả hai bên sườn, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc: "Đòi tiền không có, muốn mạng có một. Đúng, tao chỉ có một chiếc xe đạp cũ này thôi, tin rằng sẽ không lọt vào mắt bọn mày, đúng không?"

"Ừ, không sai" Thằng thứ nhất thuận miệng đáp.

"Con mẹ nó" Thằng thứhai vội vàng đá cho thằng kia một cái, ý bảo hắn đừng nói bậy.

Nhưng thằng thứ hai lại không hiểu ý, trừng mắt trâu lên, không vui nói: "Mày đá tao làm gì?"

Thằgn kia thiếu chút nữa lửa giận bùng lên, cố nén tức giận không để ý đến hắn, quay đầu nói với Dương Minh: "Đừng có lừa bọn tao, không có gì đáng giá? Tiền và điện thoại di động, lấy hết ra".

"Đúng, thẻ IP, IC, IQ, nói hết mật mã ra cho tao" Thằng đầu vội vàng tiếp lời nói. Nói xong còn cố ý nhìn thằng kia, ý bảo, mày thấy tao phản ứng có nhanh không.

Nếu không phải chưa diễn xong, thằng thứ hai thật muốn đánh hắn ngay tại đây.

"Dương Minh, nếu không chúng ta đưa tiền cho bọn hắn đi?" Triệu Oánh đứng ra làm chủ, trong lòng đã coi hai người này là kẻ cướp, không có chút hoài nghi.

-" Đưa cái gì mà đưa, bọn chúng muốn thì để cho chúng tự lấy!" Dương Minh nói.

"Mày bảo tự tao đi lấy? Được, được. Mày đi lục soát thằng con trai kia, tao đi lục soát ả này" Thằng đầu tiên nghe xong hưng phấn nói.

Thằng thứ hai bây giờ đầu đầu tăm tối, như thế nào tìm một thằng ngu dốt làm cướp chứ? Vốn xem trong phim Thiên Hạ Vô Tặc trên TV thấy đám cướp rất ngu ngốc, vẫn tưởng rằng chỉ là điện ảnh. Không nghĩ tới, bây giờ còn đụng phải một người còn càng ngu ngốc hơn.

"Khụ. Trước hết giải quyết thằng con trai, sau đó đối phó với cô con gái!" Thằng thứ hai vội vàng nhắc nhở mục đích chuyến này của thằng thứ nhất.

"Hắc? Đúng, tao thiếu chút nữa thì quên, anh tao vừa nói với bọn tao cho thằng con trai này ăn đòn một trận" Thằng đầu tiên vỗ đầu nói, sau đó nhảy lên, chạy về phía Dương Minh.

Lời hắn nói Dương Minh có thể hiểu, nhưng đáng tiếc Triệu Oánh lại nghe không hiểu. Nàng còn tưởng rằng hai người chỉ nói mồm, cũng không để ý.

Dương Minh mấy năm qua đánh nhau suốt ngày không phải bỏ đi, ra tay không khỏi tàn nhẫn, đều là các vị trí yếu hại. Thấy thằng kia xông tới, Dương Minh không để hắn vào mắt, một cước đá ra.

Thằng nọ dáng người thấp nhỏ, một cước Dương Minh đá trúng mặt hắn, ngay lập tức làm mũi hắn đổ máu.

"A!" Một tiếng thét chói tai làm mọi người ở đây nhảy dựng lên.

Dương Minh bất đắc dĩ vỗ vỗ Triệu Oánh, nói: "Không có việc gì, không có việc gì".

Thì ra Triệu Oánh nhìn thấy bộ mặt đầy máu dữ tợn của thằng kia nên sợ hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc