NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Trong lòng Dương Minh khẽ rùng mình một cái nhưng rất nhanh phán đoán. Khi trước hắn đã dùng dị năng kiểm tra qua trên thuyền, ngoài trừ Trần Mộng Nghiên và Victoria thì không còn ai khác! Vì vậy người tập kích hắn chắc chắn là Victoria! Đối mặt với công kích nhanh nhẹn kia, hắn uốn người sang một bên tiện tay ra đòn hóa giải.

"A!" Victoria la khẽ một tiếng, không ngờ thân thủ người tới lại cao cường đến thế, dễ dàng tránh được đồng thời bắt được cổ tay của nàng!

"Victoria, là tôi!"

"Anh." Nghe thanh âm quen thuộc nhưng thấy một gã đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi, Victoria đang kinh ngạc thì Trần Mộng Nghiên lại vui mừng kêu lên: "Dương Minh, là anh!"

Nói xong trực tiếp lao tới nhào vào lòng gã trung niên. Dương Minh cũng thuận thế ôm sát nàng nhưng có chút kỳ quái hỏi: "Mộng Nghiên, sao em có thể nhận ra anh nhanh vậy?"

"Giọng nói, ánh mắt của anh… Còn có mùi đàn ông đặc biệt từ người anh nữa. Anh vừa xuất hiện là em nhận ra ngay." Trần Mộng Nghiên không chút do dự nói.

"Ồ, dễ dàng nhìn thấu như vậy sao? Xem ra thuật dịch dung không có hiệu quả trước em." Dương Minh cười khổ vuốt mũi, tiện tay vuốt mặt khôi phục chân diện. Victoria đứng ở một bên nhìn không chớp mắt nhưng cũng không nhận ra hắn đã làm thế nào.

Dương Minh không thể không khâm phục trực cảm nhạy bén của phụ nữ, hắn tin dị năng của mình kín như áo trời không thấy vết chỉ khâu, vậy mà Trần Mộng Nghiên dễ dàng nhận ra.

Mà lúc này Trần Mộng Nghiên cũng nhận ra mình đang thất thố, sắc mặt đỏ lên cuống quít rời hắn ra mở miệng: "Chỉ là do trực giác thôi. Chẳng phải anh cũng có trực giác mạnh thế sao!"

Dương Minh gật đầu, sát thủ mà không có trực giác tốt thì chỉ là sát thủ hạng bét.

"Giờ không còn việc gì nữa, chúng ta quay về Tùng Giang thôi." Dương Minh nhìn sang Victoria.

"Vậy còn Hắc Ưng bang thì sao?" Victoria kỳ quái nhìn hắn hỏi lại:

"Tôi đã nói qua với bang chủ bọn chúng, sau này Hắc Ưng bang sẽ không dám xuất hiện tại Tùng Giang nữa." Dương Minh thản nhiên nói: "Giờ hai người nên vào bên trong khoang nghỉ ngơi. Tôi đi lái thuyền, có chuyện gì chờ về Tùng Giang nói sau!"

"Em muốn ở đây cùng anh." Trần Mộng Nghiên mới vừa thoát hiểm, hơn nữa đã lâu không gặp hắn nên chủ động mở miệng.

"Được rồi, nếu em không mệt." Dương Minh khẽ gật đầu, nếu nàng đã muốn thì hắn cũng không khách khí, chiếm tiện nghi một chút cho thỏa lòng mong nhớ.

"Tôi lái thuyền cho!" Không biết xuất phát từ tâm lý gì mà theo bản Victoria lại mở miệng nói như vậy.

Dương Minh liếc qua nàng một cái, hắn tính ở trong khoang điều khiển thân mật với Trần Mộng Nghiên một lúc. Thật không ngờ … còn chưa mở miệng thì Trần Mộng Nghiên đã lên tiếng: "Được mà chị Mộng Hi, nếu mình chị ở lại trong khoang thuyền thì chán lắm."

Vừa nghĩ đến thân thể Trần Mộng Nghiên, lại nhớ đến tình cảnh Victoria trần như nhộng trước mặt mình mặc quần áo, trong lòng Dương Minh bắt đầu nóng phừng phừng, sau đó lại nghe giọng của nàng: "Dương tiên sinh, khi trước anh dịch dung thế nào mà chân thật được như thế?"

"Được rồi cô mau chạy thuyền đi. Chuyện này có thời gian tôi sẽ nói lại cho cô!" Nếu Victoria có thể điều khiển thuyền thì cứ giao cho nàng. Dương Minh lại xem như Victoria không có mặt ở đây, ôm Trần Mộng Nghiên vào trong lòng.

Victoria thấy thế thì bĩu môi liếc hắn, không nói gì mà bắt đầu điều khiển thuyền, đối với cử chỉ thân mật của Dương Minh và Trần Mộng Nghiên thì ngoảnh mặt làm ngơ.

Trần Mộng Nghiên có hơi thẹn thùng khẽ đẩy Dương Minh ra, nhỏ giọng nói: "Để sau khi về nhà được chứ? Chỗ này còn có chị Mộng Hi!"

"Anh là chủ nhân của cô ấy nên không sao cả." Dương Minh cười hăng hắc nói.

Trần Mộng Nghiên khẽ giãy nhưng không thoát khỏi vòng tay ôm cứng ngắc, vội thay đổi đề tài: "Dương Minh, sao anh lại tìm tới đây nhanh như vậy? Khi trước bọn họ mang hai đứa em đến bến tàu, còn tưởng rằng là cha phái người đến trao đổi con tin."

"Chú Trần rất khó xử về chuyện này, hy vọng em không giận ba." Dương Minh thở dài: "Dù sao công và tư chỉ có thể chọn một."

"Em biết, nên từ nhỏ em đã kính nể papa." Trần Mộng Nghiên gật gật đầu: "Nếu ổng thật sự vì em mà buông đi nguyên tắc làm người, như vậy em sẽ càng buồn hơn! Cũng hy vọng sau này chồng em là một người đỉnh thiên lập địa, trừ bạo an dân. Nhưng hiện tại xem ra nguyện vọng trên không thành."

"Như thế nào? Chẳng lẽ anh rất kém cỏi?" Dương Minh đang quơ tay ôm chặt thân thể mềm mại của nàng mà dở khóc dở cười. Trừ bạo an dân? Chẳng lẽ phải xử lý sạch đám Hắc Ưng Bang kia chăng?

"Đương nhiên là không" Trần Mộng Nghiên cười: "Đỉnh thiên lập địa thì anh đủ tư cách nhưng trừ bạo an dân thì hiện anh mới là sinh viên, làm tốt bổn phận của mình là được rồi."

"Vậy mà anh còn tưởng em muốn anh làm siêu nhân bảo vệ nền hòa bình thế giới chứ?" Dương Minh đang cười khổ thì lại thấy Trần Mộng Nghiên cười ngất, khẽ kéo áo hắn.

"Ha ha, đương nhiên là không." Trần Mộng Nghiên cười nói: "Đúng rồi, Dương Minh, sao anh có thể khiến Hắc ưng bang thả người? Cha em có biết chuyện này hay không?"

"Chú Trần đương nhiên biết. Còn sao Hắc ưng bang thả người thì rất đơn giản, anh gọi điện thoại cho một đối tác bên châu Âu, thủ lĩnh Hắc Ưng bang đích không thể trêu vào thế lực này nên đành thả người."

"A? Đơn giản như vậy sao?" Trần Mộng Nghiên mở to mắt, không tin nhìn Dương Minh: "Vậy sao anh quen thế lực đó?"

"Ha ha, đó là công ty tại châu Âu hợp tác có làm ăn với anh." Dương Minh nửa hư nửa thực nói: "Thế lực bên kia có sức ảnh hưởng rất lớn, lớn tới mức không tưởng được."

"Thì ra là như vậy." Trần Mộng Nghiên nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa.

Chiếc thuyền lướt nhanh trên biển, khi về gần Hải thị thì một con tàu hải quan tuần tra phát tín hiệu ngăn cản.

"Dương tiên sinh làm sao bây giờ, là xông qua hay là dừng lại?" Victoria nhíu nhíu mày hỏi.

"Cứ tấp lại" Dương Minh nhìn phía trước xác định là tàu tuần tra chính phủ, không chút hoang mang phân phó.

Một lát sau đội tuần tra tiếp cận du thuyền, bên trong truyền ra thanh âm: "Phía trong thuyền là ai? Mời dừng lại kiểm tra."

"Ừm, cứ nghe lời hắn." Victoria nghe vậy liền dừng thuyền. Mấy nhân viên biên phòng tuần tra ghìm súng, cảnh giác lên du thuyền.

"Mời các vị xuất trình giấy tờ tùy thân!"

Dương Minh đưa ra hai bản giấy chứng nhận cấp do Hạ Băng Bạc, một thân phận ở là cục điều tra ngầm bản còn lại là bộ đội.

Gã tuần tra hải cảnh xem xét giấy chứng nhận cục điều tra ngầm một lúc thì sắc mặt biến đổi. Nhìn Dương Minh một lượt hắn khách khí nói: "Dương tiên sinh, cảm ơn ngài phối hợp. Đã làm chậm trễ thời gian của ngài, các vị có thể khởi hành."

"Không sao." Dương Minh mỉm cười thu hồi giấy chứng nhận. Tàu tuần tra rất nhanh rời đi, du thuyền thì nhắm bến tàu chạy tới.

"Dương Minh, vừa rồi anh đưa giấy chứng nhận gì thế? Sao em chưa thấy qua?" Trần Mộng Nghiên có chút tò mò hỏi: "Cho em xem được không?"

"Không có gì, là trước khi đi chú Trần làm giúp anh để kiểm tra quá cảnh." Dương Minh liền lấy bản giấy chứng nhận bộ đội đưa cho nàng.

Ánh đèn ban đêm khá tối, ban nãy Trần Mộng Nghiên không nhìn thấy hắn có hai bản giấy chứng nhận, tiếp nhận rồi có chút ngạc nhiên:

"Giấy chứng nhận bộ đội?"

"Ùa, chỉ là một cái tên thôi, lúc sau trở về sẽ đem trả lại cho ba em" Dương Minh cười cười.

"Như vậy a, xem ra em đoán lầm. Còn nghĩ anh biến thành người trừ bạo an dân. Đến cảnh sát tuần tra cũng không dám làm khó…" Trần Mộng Nghiên có chút thất vọng lắc đầu.

Dương Minh cười thu hồi giấy chứng nhận, vừa ngẩng đầu thì gặp ánh mắt như cười như không của Victoria. Với khả năng quan sát nhạy bén của nàng hiển nhiên đã nhận ra khi nãy hắn đưa ra hai bản giấy chứng nhận. Có điều nàng không hỏi gì mà tiếp tục điều khiển du thuyền.

Bình luận

Truyện đang đọc