NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Hả. Trần A Phúc, lại là mày, lần này còn dám giả quỷ đến cửa nhà tao xem ra mày đúng là ăn đò chưa no. Không đánh mày thì mày không thấy thoải mái đúng không.

Trong phòng, Lâm Chỉ Vận cũng không bật đèn, cho nên nhờ ánh trăng mà nhìn thấy rõ Trần A Phúc, nhưng Trần A Phúc thì không thể thấy rõ được, cho nên lúc Dương Minh xuất hiện, hắn cũng không thấy, vẫn tiếp tục hù dọa.

Dương Minh lập tức đến bên cửa sổ nhẹ nhàng gõ vài cái.

"A?" Trần A Phúc sửng sốt, bản thân đang hù dọa người, tại sao lại xuất hiện Dương Minh? Trần A Phúc vừa thấy Dương Minh thì đầu teo lại liền, người này đúng là khắc tinh của mình, mỗi lần đang làm chuyện tốt thì gặp hắn.

Hơn nữa, xui xẻo nhất chính là Dương Minh không sợ quỷ, cho nên cũng không chút cảm giác với hình tượng của mình bây giờ. Trần A Phúc sợ đến mức xém tí đã hụt chân ngã xuống đất, cũng may tay còn nắm lấy cái lan can, nếu không bây giờ chỉ còn lại nửa cái mạng thôi.

Dương Minh thừa dịp Trần A Phúc sửng sờ, mở cửa sổ ra, nhảy ra ngoài, sau đó đạp một cái thật mạnh, làm cho Trần A Phúc té xuống đất.

Cũng may tầng hai cũng không cao, Trần A Phúc ngã xuống đất cũng không bị thương nặng gì, chẳng qua cả người bầm tím là không tránh khỏi.

Dương Minh trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống, với độ cao này thì đối với Dương Minh chỉ là chuyện nhỏ.

Đi đến bên cạnh Trần A Phúc, Dương Minh kéo hắn lên, lạnh lùng nói: "Đis con mẹ mày chạy đến cửa sổ phòng tao làm gì? Ăn đòn không no hả?"

"Ô ô. ta là quỷ." Trần A Phúc mặc dù biết Dương Minh không sợ quỷ, nhưng vẫn kêu lên theo bản năng.

"Cút con mẹ mày đi, chiêu này không tác dụng với tao!" Dương Minh đạp một cái vào mông Trần A Phúc, lại hỏi: "Lên cửa sổ phòng tao làm gì? Hỏi mày một lần nữa!" Dương Minh hung tợn hỏi.

"Tôi. tôi chỉ hù dọa người." Trần A Phúc tuy rằng bây giờ đang giả quỷ, nhưng cũng rất sợ Dương Minh, cho nên nói chuyện cũng không rõ ràng.

"Hù người?" Dương Minh sửng sốt, tiểu tử này rãnh rỗi quá? Trời lạnh như vậy, mà cũng giả quỷ hù người? Điên hay sao vậy? Nhìn thấy Trần A Phúc rất sợ mình, không có khả năng là đến để hù dọa mình.

Vậy thì, có lẽ mục đích của Trần A Phúc chính là hù người! Nếu như nói trước đây đi du lịch ở núi Tây Tinh, Trần A Phúc hù dọa Trần Mộng Nghiên vì trả thù mình, thì bây giờ. Nghĩ đến đây, Dương Minh cau mày hỏi: "Mày biết tao là ai không?"

"Biết. không biết. đại gia, tôi làm sao biết anh là ai" Trần A Phúc lỡ miệng, vội vàng sửa lời, hắn cũng không dám thừa nhận mình là Trần A Phúc, nếu để Dương Minh biết là Trần A Phúc, không đánh chết mới lạ!

"Không biết thì mày hù vợ của tao làm gì?" Dương Minh trừng mắt mắng.

"Tôi làm sao biết đó là vợ của anh. tôi chỉ tùy tiện tìm một người để hù thôi."

Trần A Phúc cười khổ, sao mà mình xui xẻo quá vậy, tự nhiên gặp phải Dương Minh!

"Tùy tiện? Mày bị tâm thần hả? Buổi tối không ngủ mà ra ngoài hù người? Thú vị sao?" Dương Minh cả giận nói.

"Cũng tạm được." Trần A Phúc không dám trả lời là thú vị, càng không dám nói là không thú vị, vì cái đáp án nào cũng ăn đòn!

"Tạm được? Tao thấy mày thật sự bị tâm thần rồi!" Dương Minh hùng hổ tát cho Trần A Phúc một cái.

Cái tát làm cho cái mặt nạ bị văng đi, làm Trần A Phúc sợ đến mức trong lòng phát run.

"Đại gia tha mạng." Trần A Phúc như muốn quỳ xuống cầu xin Dương Minh.

"Đi lên lầu với tao!" Dương Minh túm lấy Trần A Phúc lạnh lùng nói, rồi nhấc chân bước lên lầu.

"Đại gia. anh muốn tôi làm gì. tôi không cố ý mà, anh tha cho tôi đi!" Trần A Phúc cả kinh kêu lên.

"Đi lên xin lỗi vợ của tao, bằng không tao nhét mày xuống thông cống!" Dương Minh trừng mắt nhìn hắn.

"Tôi đi, tôi đi, chỉ cần anh không đánh tôi là được." Trần A Phúc vội vàng gật đầu.

Dương Minh dùng sức kéo Trần A Phúc vào cửa khách sạn, bà chủ đã buồn ngủ rồi, cho nên căn bản là không chú ý đến Dương Minh.

Trần A Phúc nhìn Dương Minh dẫn mình đi, trong lòng âm thầm khiếp sợ, tên Dương Minh này quá mạnh mẽ!

Dương Minh dẫn Trần A Phúc vào phòng, vứt hắn xuống sàn, Trần A Phúc nhất thời ngã vật ra." Dương Minh, hắn." Vừa rồi lúc Dương Minh đi ra ngoài bắt quỷ, Lâm Chỉ Vận vẫn luôn nhìn lên cửa sổ, thấy Dương Minh đánh bay cái mặt nạ đi, nàng cũng hiểu được chút chút, thì ra quỷ này là người giả!

Bây giờ thấy Dương Minh dẫn quỷ giả lên đây, nàng có chút khó hiểu, mặc dù biết là giả, nhưng trong lòng vẫn có chút khiếp đảm lùi lại phía sau.

"Nghĩ cái gì vậy?" Dương Minh đạp một cái vào mông của Trần A Phúc, mắng: "Ai cho mày ngủ?"

"A?" Trần A Phúc bị đạp muốn tét mông, chẳng qua không dám lộ ra, nhịn đau cầu xin: "Đại tỷ, em sai rồi, em không nên giả quỷ hù chị."

"Mẹ kiếp!" Dương Minh lại đạp cho một cái nữa: "Mày gọi tao là ông nội, mà kêu nàng là đại tỷ, nàng là vợ của tao đó, không phải mày muốn đảo loạn quan hệ chứ? Ăn đạp chưa đủ hả?"

"Không. không. đừng đạp, đạp nữa em chết mất." Trần A Phúc vội vàng nói.

"Ông nội, bà nội, được rồi, con sai rồi. cầu xin hai người tha thứ cho con!"

"Được rồi, cút!" Dương Minh không chờ Trần A Phúc đứng lên, vừa nói xong, liền túm lấy hắn ném ra ngoài cửa số, rồi đóng cửa phòng lại, không quan tâm đến sống chết của Trần A Phúc.

Dương Minh sở dĩ kéo Trần A Phúc lên xin lỗi Lâm Chỉ Vận, cũng là có nguyên nhân, Lâm Chỉ Vận vừa rồi mới bị hù dọa, tuy rằng đã biết đại khái này là con quỷ giả, nhưng hiệu quả này vẫn không bằng chính mồm con quỷ tự nói ra.

Vì không muốn để Lâm Chỉ Vận bị ám ảnh, cho nên Dương Minh mới kéo Trần A Phúc lên đây.

"Bạn ném hắn xuống như vậy, hắn có té chết không?" Lâm Chỉ Vận nhìn thấy Trần A Phúc bị ném ra ngoài cửa sổ, không khỏi lo lắng hỏi.

"Bạn còn quản hắn sao? Lúc hắn hù dọa bạn thì hắn có lo lắng cho bạn không?" Dương Minh không để ý, nói.

"Vì sao hắn phải hù mình." Trong lòng Lâm Chỉ Vận vẫn còn chút sợ hãi.

"Ai biết được, bệnh thần kinh mà!" Dương Minh bĩu môi: "Xin lỗi, Chỉ Vận, là mình đến chậm, làm cho bạn sợ hãi."

"A. mình." Lời nói của Dương Minh làm cho Lâm Chỉ Vận vô cùng hổ thẹn, Dương Minh là một người chín nghĩa, sao có thể làm ra chuyện giả quỷ như mình nghĩ được chứ! Vừa rồi mình còn đổ oan cho hắn. nghĩ đến đây, mặt của Lâm Chỉ Vận nóng lên, ngượng ngùng nói: "Là mình không tốt, tự nhiên bị một con quỷ giả hù dọa."

"Được rồi, chuyện qua rồi, tên kia cũng không dám đến đâu, mau ngủ đi." Dương Minh cười nói: "Mình cũng mệt rồi."

Nói xong, Dương Minh liền đi lại cái ghế sô pha.

"Dương Minh." Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh xoay người đi, đột nhiên kêu lên.

"Chuyện gì?" Dương Minh quay đầu lại, nhìn Lâm Chỉ Vận hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

"Không có gì." Lâm Chỉ Vận cắn môi nói.

"Vậy ngủ sớm một chút đi." Nói xong, Dương Minh liền đi đến ghế sô pha, đặt mông xuống, nhắm hai mắt lại. Lâm Chỉ Vận nằm trên giường, cũng không thể nào ngủ được. Mặc dù biết cái kia là giả, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

Cái này cũng giống như xem phim ma, biết rõ đó chỉ là do dàn dựng, nhưng ngồi coi thì vẫn sợ! Lâm Chỉ Vận nằm trên giường, lăn qua lộn lại, nhắm mắt một cái, liền thấy cái mặt quỷ dọa người kia, cùng bàn tay to tướng kia." Ơ." Lâm Chỉ Vận hít một hơi thật sâu, tim đập đùng đùng, căn bản là không thể ngủ được. xem ra, tiểu thuyết kia viết cũng có lý, Lâm Chỉ Vận bây giờ có cảm giác muốn ngủ với Dương Minh! Hơn nữa, ý tưởng này vô cùng mãnh liệt!

Do dự nửa ngày, rốt cục cũng lấy hết dũng khí ra nói: "Bạn. bạn có thể ngủ với mình không?" Lâm Chỉ Vận đỏ mặt nói.

Bình luận

Truyện đang đọc