NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Là như vậy, tôi có vị bằng hữu thuộc gia tộc sát thủ, đôi tượng hợp tác cung ứng vũ khí cho bọn họ hiện tại đột nhiên ngừng cung ứng. Cho nên bọn họ liền xuất hiện vấn đề với con đường cung ứng vũ khí." Dương Minh trái lại cũng không giấu diếm, cùng Lão Buffon nói chuyện, không cần phải vòng vo. Dương Minh ở phương diện nhìn người rất chuẩn, nếu như Lão Buffon thật sự là loại người âm hiểm xảo trá, như vậy Dương Minh cũng không thể nói hết với hắn, cũng không có khả năng thu hắn làm đồ đệ.

Mà đúng là từ lần trước Dương Minh ở trong nước đã dò xét qua. Minh bạch tính tình của Lão Buffon, cho nên từ đó mới thẳng thắng đối xử với hắn. Bởi vì cách đối nhân xử thế của Lão Buffon đáng giá để Dương Minh làm vậy." Lão Buffon, lão cũng biết, súng ống đạn dược chính là mệnh căn tử của gia tộc sát thủ, một khi không có những thứ vũ khí này duy trì, như vậy gia tộc sát thủ nhất định sẽ bị rớt bậc ngay."

"Thì ra là chuyện này a!" Lão Buffon nghe xong nhẹ gật đầu nói: "Sư phụ. Gia tộc Buffon chúng tôi cung ứng vũ khí cho bọn họ ngược lại không có vấn đề, thế nhưng ngài cũng biết, nhà xưởng cũng không phải chỉ có một nhà Gia tộc Buffon chúng tôi, tôi chỉ có thể đảm bảo số lượng mà gia tộc sản xuất được thôi, muốn bao nhiêu cũng được. Về phần súng ống đạn dược do nhà xưởng khác sản xuất, tôi chỉ có thể làm hết sức, cũng không dám đảm bảo số lượng trước."

Lão Buffon nói lời này tự nhiên là đang giải thích với Dương Minh. Nhà xưởng của gia tộc mình hắn đương nhiên phải tính toán. Súng ống đạn dược bên trong muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, mà của người khác, không phải Lão Buffon có thể quyết định. Thế nhưng cho dù như vậy trong lòng Dương Minh cũng rất cảm kích, nhà xưởng sản xuất vũ khí của Gia tộc Buffon trước đây khẳng định đã có khách hàng rồi, hàng năm hạn ngạch dư thừa ra khẳng định không nhiều, mà chỉ vì một câu của mình, Lão Buffon đã đáp ứng có bao nhiêu cầm bấy nhiêu, điều này hiển nhiên đang đem sinh ý của nhà mình trở thành trò đùa, Dương Minh đối với cách đối nhân xử thế của Lão Buffon lại càng thêm hảo cảm.

"Có thể làm được như vậy đã không tồi rồi." Dương Minh nói: "Gia tộc các ngươi coi như là gia tộc sản xuất vũ khí lớn nhất thế giới rồi, thật ra, cũng không cần tất cả súng ống đạn dược đặc chủng, chỉ cần các ngươi cung cấp cho số lượng nhất định, còn việc sinh ý của gia tộc cứ làm như bình thường là được."

"Vậy thì tốt rồi!" Lão Buffon nói: "Xe tăng, máy bay chiến đấu, ống phóng rốc két, những thứ này đều là vũ khí giới hạn trong xưởng, số lượng hàng năm rất hạn chế, nhưng mà có thể ưu tiên cung cấp toàn bộ cho ngài, những thứ này sẽ không hạn chế nữa, tăng giờ làm của nhân viên đẩy nhanh tốc độ, muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu."

"Xe tăng, máy bay chiến đấu!" Dương Minh toát mồ hôi, không khỏi cười khổ nói: "Lão Buffon, không nên khoa trương vậy chứ, người ta chỉ là một gia tộc sát thủ, không phải tổ chức khủng bố, những loại vũ khí này căn bản không dùng được."

"Như vậy à?" Lão Buffon không ngờ mình vỗ mông ngựa lại bị ăn rắm của nó, vì thế cũng không khỏi xấu hổ mà cười nói: "Không có chuyện gì đâu, sư phụ, ngài cần những thứ gì, vậy cứ liệt kê danh sách cho tôi là được, chỉ cần không phải là xe tăng, mấy loại võ trang hạng nặng này, những thứ khác tôi đều có thể cung ứng cho ngài."

Dương Minh nghe xong Lão Buffon nói, hắn thấy rất bất đắc dĩ. Lão gia hỏa này lúc trước tưởng mình muốn mấy loại vũ khí hạng nặng kia a, hiện tại hắn xem ra, những loại vũ khí đó đối với Lão Buffon thật sự rất dễ dàng.

"Ừm, có những lời này của lão, tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn rồi." Dương Minh nói lời cảm tạ: "Lão Buffon. Lần này rất cảm ơn lão!"

"Sư phụ, ngài nói gì vậy? Ngài là sư phụ tôi, tôi chỉ làm ít chuyện thôi, đó cũng là vinh hạnh của tôi mà!" Lão Buffon có chút không vui nói: "Người khác muốn làm còn không có phần nữa a. Sư phụ, sau này ngài có chuyện gì, vậy cứ trực tiếp gọi cho tôi, chuyện mà tôi có thể làm được, nhất định sẽ làm, làm không được, cũng tận lực nghĩ biện pháp giúp ngài!"

"Được, vậy chuyện này coi như xong, tôi cũng đang rỗi rãi, tới chỗ lão chơi một chút, xem công phu của lão luyện tới đâu rồi." Dương Minh biết rõ Lão Buffon cảm thấy hứng thú nhất là chuyện này.

"Vậy thì tốt quá, sư phụ!" Lão Buffon nghe xong lời này, hắn lập tức hớn hở nói: "Sư phụ. Tôi sẽ đợi ngài đại giá tới!"

"Ừm, chuyện này trước tiên vứt qua một bên đã, đúng rồi, tôi muốn hỏi thăm lão một chuyện." Dương Minh nói: "Lão biết gia tộc Lancer không?"

"Gia tộc Lancer? Biết, bọn họ là một trong những gia tộc bạn hàng của gia tộc Buffon chúng tôi." Lão Buffon nghe vậy, vội vàng giải thích nói: "Lúc trước, gia tộc Lancer chỉ là gia tộc nhị lưu mà thôi, cũng là tên gia chủ Thomas của bọn họ biết làm người, lúc trước là người làm cho chú của tôi, cho nên được sự tín nhiệm của gia tộc Buffon, bọn chúng chỉ là gia tộc hầu hạ, giống như loại chó Nhật mà thôi. Cho nên gia tộc Buffon chúng tôi chỉ cần duỗi tay một cái, đã khiến gia tộc bọn chúng từ một gia tộc nhỏ coi như trở thành một đại gia tộc tại Châu Âu."

"Gia tộc Lancer? Bọn họ là gia tộc mua vũ khí của gia tộc lão sao?" Dương Minh nghe xong Lão Buffon nói, lập tức kinh ngạc, nhưng mà tiếp đó âm thầm vỗ đùi! Thế giới này cũng quá kỳ diệu đi? Quả thực là nhỏ, đi một vòng lớn, thì ra gia tộc Buffon là ông lớn chuyên cung ứng vũ khí cho gia tộc Lancer!

Một cái gia tộc Lancer nho nhỏ đã dọa gia tộc Hồ Điệp biến thành bộ dáng như hiện tại, như vậy đủ nói lên thực lực của gia tộc Buffon. Trước kia Dương Minh tuy chỉ nghe nói gia tộc Buffon lợi hại thế nào, nhưng lại không lấy gì để so sánh, thế nhưng hôm nay này đối lập, lúc này Dương Minh mới phát hiện, gia tộc Buffon quả thực rất không tầm thường!

Nhưng mà Dương Minh nghĩ tới một màn rất kịch tính. Gia tộc Lancer chặt đứt việc cung ứng vũ khí cho gia tộc Hồ Điệp, như vậy Gia tộc Buffon chặt đứt cung ứng vũ khí với Gia tộc Lancer thì như thế nào đây. Nghĩ tới đây khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, các ngươi không phải nói là hạn ngạch không đủ sao? Bây giờ tao sẽ khiến mơ ước của chúng mày thành sự thật a!

Một tên Gould nhỏ nhoi lại dám ở trước mặt mình kêu gào, cho dù có bối cảnh là Gia tộc Lancer cường đại thì sao chứ, hiện tại ngược lại mình muốn xem, mất đi sự tiếp ứng của Gia tộc Buffon. Gia tộc Lancer còn có thể bảo vệ được tên ngu Gould kia hay không.

"Đúng vậy. Sư phụ, sao ngài lại đột nhiên hỏi chuyện về Gia tộc Lancer vậy?" Lão Buffon cũng không ngu, thoáng cái hắn nghĩ ra vấn đề gì đó, nói: "Sư phụ, kẻ đoạn tuyệt việc cung ứng vũ khí với bằng hữu của ngài không phải là Gia tộc Lancer chứ?"

Dương Minh thầm nghĩ Lão Buffon này có thể làm gia chủ của Gia tộc Buffon cũng không phải là ăn may, vẻn vẻn chỉ qua vài câu nói hắn đã đoán ra. Người này cũng là lão hồ ly nha, chỉ có điều ở trước mặt mình chưa từng dùng mưu mà thôi.

"Lão Buffon, lão rất thông minh đó, không tệ. Kẻ trở mặt với bằng hữu của tôi chính là Gia tộc Lancer." Dương Minh có chút buồn cười nói.

"Thì ra là lão gia hỏa Thomas này." Lão Buffon nhàn nhạt lặp lại cái tên này một lần!" Gia hỏa này đã quên Gia tộc Lancer bọn họ là do ai dựng lên sao, lại dám đắc tội với sư phụ Lão Buffon ta, thật sự là mù rồi mà!"

Dương Minh âm thầm cười, Thomas này thông minh một đời hồ đồ nhất thời, trong suy nghĩ của Lão Buffon, Thomas so với mình quả là thấp hơn rất nhiều, lão ta thuộc về loại nhân vật có cũng như không. Gia tộc Buffon có không ít khách hàng, ít đi một người cũng không thiếu, tùy thời đều có thể buông. Chỉ là giác ngộ của hắn có chút thấp mà thôi.

"Dạy dỗ một chút là được rồi, nhưng mà không phải hiện tại. Lão Buffon, lão cứ chờ điện thoại của tôi đi, bao giờ tôi bảo ra tay lão mới được động." Dương Minh nghĩ một lát rồi nói.

Trước hết để cho tên ngu Gould kia đắc ý vài ngày, để Gia tộc Lancer sung sướng vài ngày. Sau đó lại để cho bọn chúng ngã từ trên cao xuống, loại từ trên cao xuống thấp này mới khiến Gia tộc Lancer thảm.

"Được sư phụ, chúng tôi chờ tin tức của ngài." Lão Buffon sảng khoái đáp ứng. Chú mình đã chết. Mà lão gia hỏa Thomas này lại chưa từng khiêm tốn với mình như đối với chú. Có lẽ do gia tộc lão phát triển quá nhanh mà thân phận cũng được đề cao, lão gia hỏa này đang đắc ý. Giờ phút này không dạy lão một chút, lão còn không biết trời cao đất dày.

Dương Minh dập máy, sau đó thở dài một hơi, chỉ cần Lão Buffon phối hợp, như vậy thu thập một cái Gia tộc Lancer, căn bản không phải vấn đề gì lớn.

Tuy trong lòng hắn sớm đã xác định Lão Buffon sẽ giúp mình, nhưng cũng không biết những thứ quan hệ phức tạp trong đó, cho nên hắn cũng không dám đi khoe khoang với Vương Tung Sơn bọn họ, nưng mà hiện tại không có vấn đề, đùa chết Gia tộc Lancer chỉ bằng một câu nói, mà phiền toái của Hồ Điệp gia tộc cũng được giải quyết một cách dễ dàng.

Tiến thối lưỡng nan.

Mộc quản gia cùng Vương Tiếu Yên vừa về tới Hồ Điệp bảo, đã cảm thấy không khí có chút không đúng, tuy đám người hầu, đệ tử kia trước sau vẫn cung kính, nhưng không khí trong gia tộc lại có một loại áp lực vô hình.

Hơn nữa lúc bình thường, trong khoảng thời gian rất dài Vương Tiếu Yên cũng không về nhà lấy một lần, nhưng mỗi lần trở về, Vương Tung Sơn đều tươi cười đích thân chạy tới đón, chỉ có điều, bây giờ lại không có động tĩnh gì.

Ngược lại cũng không phải không có đệ tử đi báo cho Vương Tung Sơn, trên thực tế, xe của Mộc quản gia cùng Vương Tiếu Yên mới lọt vào phạm vi giám sát của Hồ Điệp bảo, đám đệ tử kia đã điện thông báo cho Vương Tung Sơn rồi.

"Thì ra là Tiểu Điệp đã trở lại." Vương Tung Sơn buông điện thoại xuống. Nhìn Vương Nhược Thủy cùng Phương Thiên nói.

Thông qua lời giải thích lúc trước của Vương Tung Sơn, Vương Nhược Thủy biết đại danh của cháu gái mình, gọi Vương Tiếu Điệp chẳng qua chỉ là nhũ danh của nàng mà thôi.

Nhưng mà thói quen của nàng lại thích gọi cái tên Tiểu Điệp. Đối với cái tên Vương Tiếu Điệp trái lại có phần không thuận miệng.

"Hay là tôi nên tránh đi." Phương Thiên liếc mắt nhìn Vương Tung Sơn, tuy phiền toái trước mắt còn chưa có giải quyết, thế nhưng kế hoạch của hai người đang được tiến hành. Chỉ có điều hai người hiện tại không có tâm tình chơi tiếp nữa, hiện tại đã tới bước này, vậy chỉ có thể giấu thoáng cái. Bằng không Vương Tiếu Yên bỗng nhiên phát hiện Phương Thiên ở đây, không thể nói trước sự tình càng thêm phức tạp.

Chỉ một tên Gould đã làm cho chuyện này náo loạn khiến Vương Tung Sơn đau đầu rồi, giờ phút này há có tâm tư đi lo chuyện của Vương Tiếu Yên?

"Anh tránh làm gì?" Vương Nhược Thủy không biết ẩn tình trong đó, có chút kỳ quái nhìn Phương Thiên.

"Anh mang đồ đệ tới từ hôn, tự nhiên ở chỗ này không tốt, đến lúc đó cháu gái em mà thấy, cũng càng thêm xấu hổ." Phương Thiên giải thích nói.

"Tùy anh vậy." Vương Nhược Thủy ngược lại không muốn nói nhiều, nàng không kiên nhẫn được phất tay. Ý bảo Phương Thiên cứ tùy tiện.

Phương Thiên cười khổ, lách mình thoát ra khỏi thư phòng của Vương Tung Sơn.

Nhìn theo bóng lưng Phương Thiên nhanh chóng rời đi. Vương Nhược Thủy lập tức nhíu nhíu mày nói: "Gia hỏa này, cứ thần thần bí bí gì thế không biết?"

"Ai biết được?" Vương Tung Sơn cũng cười khổ. Lúc trước mình và Phương Thiên làm ra một chút trò khôi hài, trò đó há có thể giải thích với Vương Nhược Thủy? Giải thích xong, Vương Nhược Thủy rất có thể sẽ cho là hai lão gia hỏa không đứng đắn, lừa gạt tiểu bối.

Vương Tiếu Yên cùng Mộc quản gia tuy kỳ quái với không khí trong nhà, thế nhưng vẫn nhanh chân đi vào.

Hai người tới trước cửa thư phòng của Vương Tung Sơn, sau đó gõ cửa. Bên trong lập tức truyền đến thanh âm của Vương Tung Sơn: "Mời vào!"

Mộc quản gia duỗi tay đẩy cửa phòng để Vương Tiếu Yên vào trước, còn mình đi vào sau.

Nhìn trong phòng cũng không phải chỉ có một mình Vương Tung Sơn, mà còn có một vị thiếu phụ nữa. Vương Tiếu Yên cùng Mộc quản gia lập tức ngẩn ra, trong nhà có khách sao? Mộc quản gia cùng Vương Tiếu Yên lúc này mới rõ, vì sao Vương Tung Sơn không có ra ngoài tiếp đón Vương Tiếu Yên, thì ra có khách tới nhà, trách không được không khí trong nhà lại lạ lạ như thế. Vương Tiếu Yên có phần ngoài ý muốn nhìn thoáng qua vị thiếu phụ trung niên kia, chính mình cũng không quen người này, nhưng mà có chút cảm giác thân thuộc, dường như đã từng gặp ở nơi nào rồi. Thế nhưng tướng mạo người này khi lọt vào trong mắt Mộc quản gia, lão lại nhíu nhíu mày, sau một hồi ánh mắt lão trở nên ngưng trọng, đồng thời thân thể chấn động: "Ngài. Ngài là đại tiểu thư?"

Lời của Mộc quản gia ngược lại không có khiến Vương Tung Sơn cùng Vương Nhược Thủy ngạc nhiên, trái lại Vương Tiếu Yên lại rất kinh ngạc, có chút kỳ quái nhìn Mộc quản gia, tại Hồ Điệp gia tộc, đại tiểu thư chỉ có một mình nàng ta thôi mà. Sao lại xuất hiện một đại tiểu thư khác, mà lại là vị thiếu phụ trước mắt này.?

"Chú Mộc, chú còn nhớ cháu sao?" Vương Nhược Thủy có phần cảm khái nhìn Mộc quản gia mắt. Thời gian đã biến một nam tử trung niên thành một lão nhân. Hai mươi năm thời gian, nói dài cũng không dài ngắn cũng không ngắn.

"Đại tiểu thư, quả thực là cô, cô rốt cuộc cũng trở về, lão bộc nhớ cô thật khổ." Mộc quản gia nói đến đây lão lệ tuôn rơi, hiển nhiên rất xúc động! Lão là người đồng lứa với cha của Vương Tung Sơn, lão một mực nhìn Vương Tung Sơn cùng Vương Nhược Thủy lớn lên, cho nên lão coi bọn họ chẳng khác nào con mình, loại cảm tình này thật không cách nào thay đổi!

Lúc trước Vương Nhược Thủy bỏ nhà đi, Mộc quản gia thương tâm gần chết, sau đó rất hận Phương Thiên, mặc dù biết Vương Tung Sơn rất thân với Phương Thiên, hai nguời như là hai huynh đệ ruột, nhưng mà Phương Thiên mỗi lần tới, Mộc quản gia cũng đều đối đãi lạnh nhạt với hắn.

Nguyên bản cho rằng kiếp này không thể gặp lại Vương Nhược Thủy nữa, cũng không hề nghĩ rằng, hơn hai mươi năm sau, vẫn có thể gặp lại Vương Nhược Thủy! Khó trách lão lại kích động đến thế!

"Chú Mộc, thực xin lỗi, để chú lo lắng rồi." Vương Nhược Thủy thấy Mộc quản gia như thế, trong nội tâm cũng rất khó chịu, nàng biết Mộc quản gia thật sự lo lắng cho mình.

"Ha ha, không có gì, không có gì, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!" Mộc quản gia khoát tay áo nói: "Chỉ cần trở về tôi đều rất cao hứng, bằng không trong lòng tôi vẫn không an tâm được."

Bây giờ cho dù Vương Tiếu Yên không nhận ra cũng có thể đoán ra thân phận của người đàn bà xa lạ kia!

"Mộc quản gia gọi nàng là" Đại tiểu thư", mà trong gia tộc Hồ Điệp, ngoại trừ mình ra, người có thể được gọi là" Đại tiểu thư" thì còn có thể là ai chứ?"

Hơn nữa người trước mặt này dường như có vài phần giống mình. Vương Tiếu Yên rốt cuộc cũng hiểu ra, thảo nào lúc trước nàng nhìn người này quen quen, thì ra là thấy được bóng dáng của mình.

Liên tưởng tới câu nói vừa rồi của Mộc quản gia. Như vậy người này chính là vị cô ruột mất tích đã lâu không thể nghi ngờ!

"Cô. Là cô sao?" Trong nội tâm Vương Tiếu Yên tuy đã có tám phần khẳng định. Thế nhưng ngoài miệng vẫn tránh không được hỏi một câu.

"Tiểu Điệp, là cô đây! Ta là cô ruột của con!" Vương Nhược Thủy thấy cháu gái đã lớn như vậy, trong giọng nói cũng dị thường kích động, run rẩy chìa tay ra, nói: "Để cô cẩn thận ngắm đứa cháu yêu này nào?"

"Cô." Vương Tiếu Yên vội vàng tiến lên phía trước, bị Vương Nhược Thủy giữ chặt ân cần hỏi thăm.

Một màn quỷ dị này nếu để cho Dương Minh chứng kiến, xem chừng đầu tiên hắn sẽ vô cùng kiếp sợ, sau đó mắng to Phương Thiên cùng Vương Tung Sơn hai lão gia hỏa dám đùa bỡn mình lâu như vậy!

Nhưng mà giờ phút này Dương Minh lại đang nhàm chán nằm thẳng cẳng trong phòng. Suy nghĩ mở miệng làm sao để đàm phán cho có hiệu quả, tranh thủ điều kiện của mình, giúp bọn họ giải quyết phiền toái, thuận tiện dạy dỗ gia tộc Lancer và gia tộc Douglas một chút, sau khi mọi người thanh toán xong, hôn nhân hủy bỏ, sau đó ai về với mẹ của người nấy.

Nhưng mà mẹ của Vương Tung Sơn đã sớm mất rồi nha?

Song vấn đề mấu chốt là, nếu như mình biểu hiện quá ưu tú, Vương Tung Sơn nhất định sẽ không buông tha cho một đứa con rể như mình thì phải làm sao? Đây cũng không phải là chuyện đùa, mà là chuyện rất có khả năng xảy ra. Nếu chính mình biểu hiện quá mức chói mắt mà nói, Vương Tung Sơn không muốn từ hôn thì phải làm sao bây giờ?

Vạn nhất con gái của Vương Tung Sơn, người mà mình chưa từng gặp mặt cũng thấy mình ngưu như vậy, nàng không kiềm chế được mà yêu mình thì phải làm sao đây? Toàn là chuyện rất có khả năng nha.

Nghĩ tới đây. Dương Minh lập tức cảm thấy đau đầu. Cái này thật đúng là tiến thối lưỡng nan? Cũng không phải Dương Minh tự sướng, mà là hắn rất tin tưởng có thể giải quyết nan đề giúp Hồ Điệp gia tộc, chuyện rất khó khăn đối với bọn họ, mình có thể dễ dàng giải quyết, điều này khiến người nào mà không sùng bái nha?

Cũng không biết nếu Vương Tiếu Yên lúc này nếu biết tâm tình phức tạp của Dương Minh như vậy, sẽ có cảm tưởng gì, tâm trạng có càng trở nên phức tạp hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc