"Yên tâm đi!" Phương Thiên cười lặng lẽ: "Ông nghĩ tôi còn có thể phạm lại sai lầm lúc đầu sao?"
"Đúng vậy, nếu không phải vì chuyện của ông, thì chúng ta cũng không ước định như vậy, không hạn chế đồ đệ của ông có bao nhiêu bạn gái, nói cách khác, sợ rằng sẽ còn xảy ra bi kịch lúc đầu" Vương Tung Sơn cảm thán: "Nhưng mà, lúc đầu tại sao ông lại cố chấp như vậy? Tuy rằng lúc đầu không có cái quy định đó, nhưng mà nếu ông cố ý dụ dỗ Vương Nhược Thủy, thì cha tôi cũng không phản đối"
"Haizzz, đừng nói nữa, tư tưởng không theo kịp thời đại" Phương Thiên đỏ mặt khoát tay: "Nếu như thu nhận thằng Dương Minh này làm đồ đệ, thì tôi cũng sẽ không phạm vào sai lầm này"
"Đồ đệ của ông là một thằng hoa tâm" Vương Tung Sơn nhíu mày: "Nếu không phải do nó đã làm với Yên Yên, thì lần từ hôn này, tôi đã đồng ý rồi, haizzz, nhiều bạn gái như vậy, tôi sợ Yên Yên bị ăn hiếp!"
"Thôi đi!" Phương Thiên trợn trắng mắt: "Ai dám ăn hiếp nó? Lúc đầutôi không cưới Nhược thủy, cũng là sợ nàng ta và vợ tôi không hợp lời, liền rút đao ra chém nhau"
"Nói cũng phải" Vương Tung Sơn gật đầu: "Yên Yên cũng là sát thủ mà"
Phương Thiên cười cười, ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, Phương Thiên rất rõ ràng năng lực của Dương Minh, tin rằng hắn có thể xử lý tốt chuyện này.
"Đúng rồi, ông nghĩ, kế hoạch từ hôn của chúng ta, có nên nói cho Nhược Thủy biết không?" Phương Thiên bỗng nhiên nhớ ra việc Vương Nhược Thủy muốn nhúng tay vào, còn muốn luận võ với Dương Minh nữa, vội vã hỏi.
"Cái này." Vương Tung Sơn do dự, vốn, trò từ hôn này sẽ kết thúc khi Dương Minh gặp mặt với Vương Tiếu Yên, nhưng mà bây giờ lại nổi sóng gió lên, Vương Nhược Thủy muốn tham gia vào: "Tôi thấy, đầu tiên không nên nói cho nàng biết, có nàng tham gia vào, sẽ có ý tứ hơn"
"Có nàng tham gia vào thì tôi không sợ, chỉ sợ chuyện này càng phức tạp hơn" Phương Thiên cười khổ nói.
"không đâu, dù sao thì mục đích của nàng của nàng cũng là muốn Dương Minh cưới Yên Yên mà" Vương Tung Sơn nói.
Dương Minh đang buồn chán nằm trên giường xem TV, thì điện thoại trong phòng vang lên, Dương Minh do dự một hồi, rồi cầm lên nghe: "Alo?"
"Dương tiên sinh sao? Lão gia gọi thông báo ngài một chuyện, tiệc tối đã chuẩn bị xong, mời ngài đến lầu một dùng bữa" Trong điện thoại truyền ra một giọng nói cung kính.
"Bữa tối đã chuẩn bị xong? Nhanh vậy sao?" Dương Minh không cho rằng bữa tiệc này là vì mình, đại khái là bởi vì Vương Nhược Thủy đột nhiên trở về, Vương Tung Sơn muốn chúc mừng một chút, mình cùng lắm chỉ là một người khách thôi.
Dương Minh không muốn có liên quan gì đến Vương gia nữa, lúc này cũng không muốn gặp mặt Vương Nhược Thủy. Bà già này rõ ràng là trong lòng bị thương, đem hết tức giận trút lên đầu của mình, còn mình thì tự nhiên gánh hết tội lỗi của Phương Thiên, cho nên lúc này ở lại trong phòng là một lựa chọn sáng suốt: "Xin lỗi, tôi đang mệt, không đi đâu"
"Cái này." Người gọi điện thoại kia nghe Dương Minh nói xong, nhất thời sửng sốt, hắn ta không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, theo hắn thấy, thông báo mời khách dự tiệc, là một chuyện rất bình thường, nhất là tiệc tối chính thức như vậy, làm gì có khách nào từ chối chứ? Nhưng mà Dương Minh tự nhiên lại từ chối, điều này làm cho hắn ta nhất thời không biết nên làm thế nào.
"Thân thể của tôi không thoải mái, giúp tôi xin lỗi chú Vương giùm" Dương Minh cũng không chờ người này nói, mà tiếp tục nói: "Được rồi, cứ như vậy nha, tôi muốn nghỉ ngơi một chút"
Nói xong liền cúp điện thoại, Dương Minh cười khổ, mình rõ ràng đang khỏe như trâu, nhưng mà tự nhiên lại đi giả bệnh, tất cả đều là do bà già Vương Nhược Thủy ban cho.
Thôi kệ mẹ nó, nhịn một chút, không ăn cơm cũng không sợ chết người, Dương Minh đổi tiết mục TV năm sáu lần, tùy tiện chọn một tiết mục mà xem.
Nhưng không lâu sau, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, cùng với một tiếng cười sang sảng, chính là giọng của Vương Tung Sơn: "Tiểu bằng hữu Dương Minh, nghe nói thân thể của cậu khó chịu?"
Dương Minh đầu tiên là kinh ngạc, lập tức cười khổ, sờ sờ mũi, mặt mũi của mình cũng hơi bị lớn thì phải? Gia chủ của Hồ Điệp gia tộc cũng phải tự thân để hỏi thăm mình? Lúc này Dương Minh không muốn giả vờ nữa, đứng dậy mở cửa phòng ra, sau đó nhìn thấy Phương Thiên và Vương Tung Sơn đứng bên ngoài, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Có thể là do sai múi giờ, cho nên hơi mệt mỏi"
Khi Dương Minh nói, ánh mắt nhìn phía sau Phương Thiên và Vương Tung Sơn một vòng, không nhìn thấy Vương Nhược Thủy, mới thở phào nhẹ nhõm, Dương Minh không muốn gặp mặt bà già không nói lý đó.
"Là thế à?" Vương Tung Sơn nhìn Dương Minh, cười đầy ý nghĩa. Hẳn là ông ta cũng đã nhìn ra, Dương Minh căn bản là không có vấn đề gì, theo lời của Phương Thiên thì Dương Minh đang giả bộ, nhưng mà không có ý muôn vạch trần: "Ăn một chút đi rồi thân thể sẽ thoải mái"
Phương Thiên cũng nhìn ra tâm tư của Dương Minh: "Đi thôi tiểu tử, nam tử hán đại trượng phu, đừng vì một chuyện nhỏ mà tính toán làm gì"
Chuyện nhỏ? Đây là chuyện nhỏ sao? Dương Minh không biết nói gì, không cưới cháu gái của bà, thì bà ta không cho rời đi, đánh thua thì phải tiếp tục ở đây, cho đến khi nào thắng mới thôi. Cái quy tắc này đúng là quái đản.
"Chú Vương, con muốn hỏi một chút, Vương Nhược Thủy tiền bối ở dưới lầu sao?" Dương Minh do dự một chút rồi hỏi.
Vương Tung Sơn và Phương Thiên nhìn nhau, hai người tựa hồ đã đoán được Dương Minh sẽ hỏi đến vấn đề này, Vương Tung Sơn nháy mắt với Phương Thiên một cái, Phương Thiên ho khan một tiếng, nói: "Nhược Thủy quả thật đang ở dưới, nhưng mà, con người của nàng ta rất tốt, con yên tâm, nàng ta sẽ không làm khó dễ con đâu"
Người tốt? Dương Minh trợn tròn mắt, thầm nghĩ, cũng chỉ trong lòng ông, bà ta mới là người tốt thôi. Nhưng mà, đã nói đến mức này, Dương Minh cũng không thể từ chối. Dù sao thì Phương Thiên đã mở miệng rồi, bình thường lúc ở nhà, quan hệ của mình và Phương Thiên vừa là thầy vừa là bạn, đùa giỡn thế nào cũng không có vấn đề. Nhưng mà khi ra ngoài, Dương Minh phải chừa mặt mũi cho Phương Thiên, nếu không sẽ bị người ta cười vì không biết quy củ.
Cho nên, Phương Thiên đã nói như vậy, Dương Minh đành phải nói: "Được rồi, vậy con xuống"
Dương Minh đi theo Phương Thiên và Vương Tung Sơn xuống lầu, dọc đường đi, qua vài chổ, những đệ tử của Vương gia đều buông công việc trong tay xuống, cung kính đứng một bên, chờ bọn họ đi qua, rồi mới tiếp tục công việc.
"Đúng rồi, chú Vương, con gái của chú có ở nhà hay không?" Dương Minh bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, đó chính là buổi tiệc tối hôm nay, con gái của Vương Tung Sơn, cũng chính là vị hôn thê của mình, có đếm tham gia hay không? Nếu như mà nàng ta có đến, thì mình có thể tỏ ý sớm, cho dù có Vương Nhược Thủy ở đây, thì cũng không thể làm được gì.
"À, nó không có nhà" Vương Tung Sơn xua tay nói: "Nó đi ra ngoài mua ít đồ rồi, có lẽ ngày mai mới trở về"
Dương Minh âm thầm thở dài, không được gặp mặt, thạm thời đừng gặp, để tránh cho việc bị xấu hổ. Còn về việc của Vương Nhược Thủy, mong rằng bên Phương Thiên có thể nhanh chóng thuyết phục bà ta, đừng có luận võ này nọ. Đến nhà ăn, cũng không thấy Vương Nhược Thủy đâu cả, Dương Minh nhìn quanh một chút, có thể là bà ta đến trễ? Tâm tình khẩn trương của Dương Minh cũng giảm bớt một chút, đi theo Phương Thiên và Vương Tung Sơn vào, đến cái bàn tròn trong phòng.
"Cái này. chú Vương, con ngồi giữa hai người được không?" Dương Minh do dự một chút rồi hỏi.
Nếu con gái của Vương Tung Sơn không có ở đây, thì bữa cơm này cũng chỉ có bốn người ngồi ăn. Nếu như Vương Tung Sơn và Phương Thiên ngồi chung với nhau, như vậy thì vô luận là Dương Minh ngồi bên nào, cũng không tránh khỏi việc ngồi cạnh Vương Nhược Thủy, cho nên Dương Minh mới đưa ra yêu cầu này.
Nếu như đổi lại là chổ khác, yêu cầu của Dương Minh như vậy, sẽ rất là quá đáng, dù sao thì ngồi giữa hai người trưởng bối, mà làm như vậy thì có vẻ hắn là chủ, nhưng mà bây giờ chỉ có bốn người thôi, không cần phân chủ hay khách, nên Dương Minh mới mạo muội đưa ra yêu cầu này.
Phương Thiên và Vương Tung Sơn đương nhiên là cũng hiểu được thế cục hiện tại, hai người bọn họ một là anh trai ruột của bà ta, người kia là người tình trong mộng của bà ta. Vương Nhược Thủy rời nhà hơn hai mươi năm mới về, hai người muốn thân cận còn không kịp, cho nên khi Dương Minh đưa ra yêu cầu này, cũng được bọn họ đồng ý.