NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Gần sáu giờ sáng thì du thuyền rốt cục cập bến cảng. Phác Đại Ngưu đã nhận được tin tức, dẫn người lẳng lặng đợi Dương Minh trở về.

Lúc này Dương Minh đã khôi phục thành chân diện Lệ Mộc Dịch. Trần Mộng Nghiên cùng Victoria rất tò mò, không hiểu sao hắn làm được nhưng tạm thời không dám hỏi nhiều.

"Lệ tiên sinh, chúc mừng ngài bình an trở về!" Phác Đại Ngưu thấy mấy người Dương Minh rời thuyền vội cung kính hỏi han ân cần. Dương Minh đã giúp hắn bắt được gian tế ẩn núp nhiều năm. Mà Phác Đại Ngưu rất rõ sự lợi hại của Hắc Ưng bang. Chỉ chi nhánh Kim Ưng bang tại đây thôi mà tiểu bang của hắn đã không thể chống lại. Huống chi tại địa bàn của Hắc Ưng Bang mà Dương Minh có thể mang hai thiếu nữ yếu đuối bình an trở về, thực lực thật khủng khiếp!

"Được rồi, không phải bảo cứ gọi tôi là lão Lệ sao?" Dương Minh khẽ cười: "Đại Ngưu, từ nay anh có thể yên tâm. Hắc ưng bang sẽ không dám phái người qua đây nữa"

"Thật sao? Lão Lệ huynh, tin này thật tốt a! Đại Ngưu tôi cám ơn anh!" Phác Đại Ngưu đang còn lo lắng chuyện này, nghe vậy thì thở phào.

"Ừm." Dương Minh gật đầu, lại chuyển đề tài: "Đại Ngưu, tôi với anh xem như có duyên huynh đệ. Tôi có một câu, không biết anh có muốn nghe hay không"

"Ồ? Lão Lệ huynh đệ mời nói!" Phác Đại Ngưu nghe vậy thì cẩn thận mở miệng.

"Đại Ngưu, chuyện nhập cư trái phép sau này anh không cần làm nữa" Dương Minh trầm ngâm một lúc nói: "Đương nhiên, không phải nói anh sau này không làm gì. Anh có hiểu gì không?"

Phác Đại Ngưu cúi đầu, sắc mặt hơi đổi. Hắn sao lại không rõ. Công việc nhập cư trái phép chính là đưa những người dân vượt biên. Đám người kia qua biên giới thậm chí còn khó sống, khó tìm được việc hơn ở Hoa Hạ này nhưng muốn quay về e không dễ. Hắn cũng trầm ngâm, có vẻ khó xử nói.

"Lệ tiên sinh, tôi hiểu nhưng. trước nay chúng tôi chỉ dựa vào việc này để tồn tại.".

"Đại Ngưu, Kim Ưng bang đã tan rã. Không cần tôi nhiều lời anh cũng biết, nếu chuyển sang công ty vận chuyển của chúng thì các anh cũng không phải khó sống chứ?"

Nghe lời này sắc mặt đang trầm lặng của Phác Đại Ngưu trở nên giãn ra, mắt mày trở nên vui mừng.

"Lệ tiên sinh nói thật sao?" Tuy rằng vui sướng nhưng hắn cũng biết có những kẻ sớm sơm thèm nhỏ dãi công ty vận chuyển do Kim ưng bang để lại.

"Ta sẽ nói qua với Tôn Tam thúc, kêu ông ta ra mặt giúp anh chuyện này" Dương Minh thản nhiên nói.

"Vậy thì tốt quá, lại phiền Lệ tiên sinh rồi!" Đại Ngưu vừa nghe nói có Tôn Tam thúc giúp thì hoàn toàn yên tâm.

Dương Minh cũng không ở đây lâu, lấy chiếc xe khi trước hắn tới đây chở Trần Mộng Nghiên cùng Victoria thẳng về Tùng Giang.

Đối với Phác Đại Ngưu Dương Minh quả thật là có chút hảo cảm. Hắn có thể tàn nhẫn với địch nhân nhưng với những kẻ chưa thực sự sa ngã nên cho họ con đường quay đầu.

Trần Mộng Nghiên và Victoria đương nhiên không biết Dương Minh cùng Phác Đại Ngưu nói cái gì, chỉ nghĩ Đại Ngưu chính là bằng hữu của hắn mà thôi.

Xe dừng ở khu nhà Trần Mộng Nghiên là giữa trưa. Ở đây vẫn còn xe cảnh sát cùng mấy người mặc thường phục tại qua lại đi lại.

Tin rằng lúc này cảnh sát Tùng Giang đang ở trạng thái cảnh giác cao nhất. Hắc Ưng bang có thể xuống tay với người nhà các vị lãnh đạo và thành viên đội chống ma túy.

Dương Minh đi con xe BMW nên không thấy ngăn cản gì. Đến khi ba người xuống xe thì ánh mắt mấy người mặc thường phục lộ vẻ không thể tin nổi.

Nghe nói trong cục cảnh sát đã họp từ tối hôm qua, thương thảo nghĩ cách cứu viện con tin. Một tổ được cắt cử tuần tra ở đây. Đột ngột thấy con tin bình an vô sự xuất hiện tại cửa nhà khiến đám người hết sức hoảng sợ.

"Mộng Nghiên. Sao cô… trở lại"

"Chú Lý, chẳng lẽ không muốn chúng tôi trở về sao?"

Dương Minh mỉm cười cùng người vừa lên tiếng. Người đàn ông trung niên này trước kia cấp dưới của Trần Phi, đội phó đội điều tra hình sự. Dương Minh gặp nhiều lần nên khá quen thuộc.

"Tiểu Dương, các cháu sao có thể trở về? Cục trưởng Trần đã biết chưa?" Phó đội trưởng Lý xác định đúng là Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên, lập tức kinh hỉ hỏi.

"Còn chưa." Dương Minh cười khổ lắc đầu.

Giờ phút này tại cục cảnh sát Tùng Giang, trong phòng hội nghị đang chia làm hai bên kịch liệt biện luận.

"Cục trưởng Trần, tôi cảm thấy lúc này quan trọng nhất chính là an nguy của Mộng Nghiên…"

Nếu có thể chính thức dẫn độ nghi phạm về nước để chính quốc xử lý thì sẽ giảm rất nhiều phiền toái. Đằng này ngầm trao đổi con tin như vậy chẳng phải là thỏa hiệp với cái ác sao?

Trần Phi rất đau đầu, tuy lo lắng an nguy của con gái nhưng không thể không nghĩ tới đại cục, mọi quyết định của lão đều khiến thuộc cấp sẽ đánh giá.

Trần Phi thở dài. Ý kiến đồng ý phương án trao đổi Trần Mộng Nghiên chỉ có một bộ phận là thực tâm, còn lại chủ yếu là để lấy lòng lão.

Dương Minh đã một mình đi cứu Mộng Nghiên, tuy không biết hắn có bao nhiêu thực lực nhưng người ở cục điều tra ngầm khẳng định có chỗ hơn người. Tuy vậy đối phương lại là một bang mafia lớn, chỉ e khó mà thành công.

Đang sầu muộn thì tiếng điện thoại liên lạc vang lên, Trần Phi nhìn qua số thấy là phó đội trưởng Lý gọi tới. Lão giơ tay ngăn đám người tạm thời im lặng:

"Lão Lý, xảy ra chuyện gì?"

"Cục trưởng Trần, Mộng Nghiên đã được Tiểu Dương mang về, còn có cả Trần Mộng Hi nữa." thanh âm Lý phó đội trưởng thập phần nhẹ nhõm.

"Cái gì? Lão Lý, lão nói Dương Minh dẫn Mộng Nghiên trở về? Ở nơi nào?" Trần Phi sửng sốt, không thể tin hỏi: "Lão Lý, là thật sao?"

"Cục trưởng Trần, bọn họ đang ở đây. Ngài chờ một chút, để tôi mời Mộng Nghiên nói qua điện thoại cùng ngài!"

"Ba, con đang ở trước nhà nè. Con không sao." Trần Mộng Nghiên tiếp nhận điện thoại, nàng đã sớm muốn báo tin cho ba má khỏi lo lắng nhưng trên đường không có điện thoại. Điện thoại của Dương Minh cũng bị hư khi phải ngâm lâu trong nước.

"Mộng Nghiên! Thật là con sao…!" Trần Phi kích động đột ngột la lên khiến những người tham gia hội nghị khá kinh ngạc. Đám người chỉ nghe lão hô hai tiếng Mộng Nghiên mà không biết đã xảy ra thêm chuyện gì. Nhưng nhìn vẻ mặt của lão vui sướng nhất định là tin tức tốt.

"Ba, Dương Minh đã đưa con cùng chị Mộng Hi an toàn trở về, ba không cần lo lắng nữa." Trần Mộng Nghiên nghe cha kích động như vậy, trong lòng cảm động. Xem ra cha không có lúc nào không nghĩ đến an nguy của nàng. Nhưng với chức vị cùng chức trách đành kiên trì lý tưởng đến giờ cũng đã rất kiên cường rồi.

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Trần Phi như gỡ được khối đá nặng trong lòng. Lão vốn không tưởng tượng được Dương Minh thật sự làm được!

Trần Phi cũng có chút kinh hãi, trách không được bên kia tôn trọng Dương Minh như thế. Đúng là bổn sự của hắn thật không tầm thường. Nghĩ đến lúc trước phát hiện ra Dương Minh, Trần Phi mỉm cười: "Mộng Nghiên, con đưa điện thoại cho Dương Minh. Cha muốn gặp nó một chút."

"Ơ, Vâng." Trần Mộng Nghiên còn đang muốn nói thêm nhưng cũng đưa điện thoại cho Dương Minh.

"Dương Minh, cha em muốn gặp anh"

"Ồ, chú Trần!" Dương Minh tiếp nhận điện thoại cười nói.

"Tiểu Dương, chú Trần thật không ngờ đó!" Trần Phi cũng bất chấp đồng nghiệp đang nhìn lão với ánh mắt khác thường.

"Chú Trần đã nói rồi, chú Trần xem trọng cháu! Quả nhiên cháu không để chú Trần này thất vọng! Xem ra lúc trước chú đúng là có nhãn quang nên mới nhìn trúng cháu!"

Lúc này con gái rượu bình an trở về, Trần Phi giảm rất nhiều áp lực lập tức bạo phát sung sướng, giống như đứa trẻ vừa phát hiện ra một điều kỳ thú.

"." Dương Minh có cảm giác dở khóc dở cười! Ngẫm lại năm trước sau khi thi đại học. Hắn cùng Trần Mộng Nghiên trở về gặp cha Trần Mộng Nghiên. Thật không ngờ lại chính là Trần Phi.

Câu nói" Chú Trần xem trọng cháu." khiến hắn nghĩ đến chuyện cũ, vuốt vuốt mũi.

"Dương Minh cùng Mộng Nghiên chờ nghe. Chú sẽ mau chóng trở về." Trần Phi cười ha hả nói.

"Vâng, vậy cháu với Mộng Nghiên đợi ở nhà." Dương Minh tắt điện thoại, trả lại cho phó đội trưởng Lý.

"Chú Lý, cháu cùng Mộng Nghiên lên nhà trước. Chú Trần sẽ lập tức trở về, chú cũng vào uống chén nước"

"Ừm, hiện hai cháu không có việc gì là tốt rồi. Chú còn phiên trực nên càng không thể tùy tiện nghỉ ngơi." Phó đội trưởng Lý cười nói.

Dương Minh khẽ gật đầu cùng Trần Mộng Nghiên đi vào nhà. Chỉ thấy cửa chính đóng chặt. Có chìa khóa nên hắn tiện tay lấy ra, cắm vào ổ rồi mở cánh cửa ra. Đột nhiên nghe tiếng la giận của Trần mẫu:

"Ông còn dám trở về? Không phải tôi đã nói rồi sao? Nếu không cứu được con gái, ông đừng trở về nhà!" Cùng lúc đó là một cái đệm sô pha ném tới đầu Dương Minh. Hắn cả kinh cười khổ duỗi tay bắt lấy.

"Cô Trần…Là cháu. Dương Minh …"

"Ồ Dương Minh a!" Trần mẫu nghe được thanh âm của Dương Minh, ngữ khí đầy vẻ xin lỗi, tức khắc từ sô pha đứng dậy đi ra.

Bình luận

Truyện đang đọc