NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Không có chuyện gì có thể làm cho cả đời này cả kiếp này của Trần Mộng Nghiên có thể cảm động đến khó quên như vậy.

Ngày hôm nay, tất cả những gì đang xảy ra trên sân khấu, làm cho sống mãi khó quên.

Trong lúc đánh đàn, đôi mắt đẹp đã ngập nước, đứng dậy, nước mắt tràn mi ra. Một người con gái, có được người yêu yêu thương mình như vậy, cho dù có chết cũng đã đủ rồi.

Trần Mộng Nghiên mặc cho Dương Minh nắm, đi đến giữa sân khấu, bây giờ nàng muốn nhào vào trong cái ôm của Dương Minh, bây giờ nàng có một cảm giác muốn ôm Dương Minh mãi, thậm chí là muốn quay về nhà làm những việc của đôi lứa yêu nhau.

"Mong những người có tình trong thiên hạ sẽ đến được với nhau."

Dương Minh quay xuống bên dưới, cúi đầu chào.

Trần Mộng Nghiên cũng vội vã học theo Dương Minh, cúi đầu chào khán giả một cái, sau đó cùng Dương Minh đi xuống khỏi sân khấu.

Tiếng vỗ tay dữ dội còn hơn cả tiếng sấm vang lên, không thể nghi ngờ nữa, đây chính là tiết mục thành công nhất trong ngày lễ nghệ thuật tối hôm nay! Thậm chí là còn vượt qua cả tiết mục ném phi đao ban nãy!

Trước đó, có rất nhiều bạn học không coi trọng cái tiết mục phối nhạc đọc thơ diễn cảm này, bởi vì cảm thấy nó chẳng có gì đặc sắc cả, hoàn toàn thuộc về cái loại góp mặt cho đủ số lượng tiết mục mà thôi, nhưng bây giờ, sau khi xem xong tiết mục này, không còn ai nghĩ đây là tiết mục góp mặt cho đủ số lượng cả, hơn nữa còn nhất trí cho rằng, đây chính là tiết mục thành công nhất của ngày lễ nghệ thuật hôm nay.

Lâm Chỉ Vận lúc này cũng đã có chút hâm mộ Trần Mộng Nghiên rồi, nhưng mà cũng có cả sự vui vẻ nữa! Trước đó nàng còn lo lắng, Trần Mộng Nghiên sẽ mất hứng vì mình và Dương Minh cùng nhau biểu diễn, nhưng bây giờ thì tốt rồi, Dương Minh lên sân khấu, công khai biểu lộ với Trần Mộng Nghiên, tin rằng Trần Mộng Nghiên sẽ rất cao hứng đây! Lâm Chỉ Vận không phải là một người tính toán, Trần Mộng Nghiên hài lòng, nàng cũng hài lòng.

Chu Giai Giai và Tiếu Tình ngồi cùng một chổ, nàng cũng xem hai tiết mục của Dương Minh, trong lòng cũng có chút ưu thương nhàn nhạt, nhưng mà cũng không có quá nhiều suy nghĩ khác.

Quan hệ của Dương Minh và Trần Mộng Nghiên, là một thứ không thể thay đổi, cho dù là Lâm Chỉ Vận, cũng chỉ đến với Dương Minh sớm hơn mình mà thôi, có được cuộc sống ngày hôm nay, Chu Giai Giai cũng đã thấy thỏa mãn rồi.

Nàng ta cũng biết, quan hệ của mình và Dương Minh bây giờ không thể để lộ ra ngoài được, ít nhất là chưa phải lúc. Nàng không muốn tạo thêm phiền phức gì cho Dương Minh cả, cũng không muốn phá hủy cuộc sống hài hòa này của mọi người.

Tuy rằng Chu Giai Giai cũng biết, cho dù là mình có can đam đi cùng một chổ với Dương Minh, Dương Minh không nói gì, nhưng khó bảo đảm là sẽ không có những lời nói xấu sau lưng, Trần Mộng Nghiên là bạn gái chính thức của Dương Minh, để nàng ta nghe thấy cái này, khẳng định là trong lòng sẽ khó chịu. Bây giờ, Trần Mộng Nghiên đã làm ra một sự hy sinh rất lớn, Chu Giai Giai cảm thấy nàng ta đã đủ khổ cực rồi, cũng không có tâm tư tranh giành gì cả, nàng cũng không muốn mất đi tình yêu của mình.

"Giai Giai, khó chịu?" Tiếu Tình nhìn thấy Chu Giai Giai không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng ta có suy nghĩ gì đó, muốn dùng cảm thụ của bản thân để cảm nhận nó.

Chu Giai Giai nghe TIếu TÌnh nói xong liền kinh ngạc, lập tức hiểu được Tiếu Tình đang muốn nói cái gì, quay đầu lại, cười nói với Tiếu Tình: "Chị Tiếu Tình, em làm sao mà khó chịu? Thấy Dương Minh và chị Mộng Nghiên có thể cùng nhau biểu diễn trên sân khấu, trong lòng em rất vui. Chị Mộng Nghiên đã hy sinh rất nhiều, bây giờ nhìn thấy chị ấy hạnh phúc như vậy, em rất cao hứng, nếu như có khả năng, em cũng mong rằng Dương Minh có thể quan tâm đến chị ấy nhiều một chút"

Nghe thấy lời nói của Chu Giai Giai, Tiếu Tình rất kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nàng, không rõ cô bé này tại sao lại có suy nghĩ như vậy, đây là suy nghĩ thật của nàng ta sao? Nếu như là thật, vậy thì rất là hiếm có.

"Giai Giai, em thật sự suy nghĩ như vậy sao?" Tiếu Tình nghi hoặc hỏi.

"Đương nhiên là như vậy" Chu Giai Giai cười nói: "Chị Tiếu Tình, những gì em có bây giờ, em đã rất thỏa mãn rồi, còn có thể tranh giành cái gì? So với tình yêu đơn phương trước kia, cũng là tốt hơn rồi"

"Đúng vậy, quý trọng thứ trước mắt mới là quan trọng" Tiếu Tình cũng nhẹ nhàng gật đầu: "Con người nên học cách thỏa mãn, chị bây giờ cũng rất thỏa mãn rồi, tuy rằng cũng còn một chút mong mỏi, nhưng mà chị cũng biết vài thứ, nếu không phải của mình thì không nên cưỡng cầu làm gì, sống như vậy quá mệt mỏi. Chỉ có thỏa mãn, mới có thể sống thoải mái"

"Xem ra chúng ta đều như nhau" Chu Giai Giai cười, nắm lấy tay Tiếu Tình, hai người có suy nghĩ như nhau, lại có cùng một bí mật, đương nhiên là đề tài nói chuyện và suy nghĩ ít nhiều gì cũng như nhau.

Vương Tiếu Yên cũng không nói gì khi nhìn thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên trên sân khấu, và nàng ta cũng không muốn tranh cái gì, bởi vì nếu muốn tranh, nàng ta trực tiếp giết chết Trần Mộng Nghiên rồi.

Đương nhiên, Vương Tiếu Yên cũng không làm như vậy, bởi vì như vậy, Dương Minh sẽ hận nàng đến chết, cái này cũng không phải là kết quả mà nàng muốn thấy. Dù sao thì nàng cũng không phải cùng một loại người như Trần Mộng Nghiên các nàng, sau này cũng không có khả năng xuất hiện nhiều.

Bản thân nàng cũng có nhiều bí mật với Dương Minh, nếu so sánh ra, thì những thứ mà Trần Mộng Nghiên biết còn rất ít, cho nên Vương Tiếu Yên căn bản là không có cảm giác hâm mộ gì cả.

Tình cảm của nàng và Dương Minh, đã được trải qua một sự rửa tội, là tình yêu sinh ra trong lúc cùng chiến đấu, căn bản là không phải thứ mà người thường có thể so sánh được. Nhưng mà, Vương Tiếu Yên lại đang lo lắng cho Triệu Oánh.

Thở dài, nhìn Triệu Oánh đang ngây người bên cạnh, Vương Tiếu Yên không biết nên làm thế nào cho tốt cả. Triệu Oánh này, đúng là si tình thật, nhưng mà giữa nàng ta và Dương Minh, luôn có một sự ngăn cách, tuy rằng mình thấy không có gì, nhưng mà loại người hay do dự lại nhu nhược như Triệu Oánh, muốn nàng ta coi như không có gì, quả thật là khó càng thêm khó.

Mà quan trọng hơn nữa là, mình cố tình giúp nàng ta, tạo cho nàng ta vài cơ hội, nhưng mà Triệu Oánh cứ không dám làm hoặc không đồng ý làm, nàng ta muốn tự mình tranh thủ, chứ không cần người khác hỗ trợ.

Cái tính cách quật cường của Triệu Oánh, Vương Tiếu Yên đúng là không có biện pháp gì luôn, chỉ có thể tùy ý nàng ta. Dù sao thì cũng chẳng ảnh hưởng gì, bạn gái bên cạnh Dương Minh cũng không ít, nàng ta cũng không lo bên cạnh Dương Minh lại có thêm một người nữa.

Nếu hai người đã không lo lắng, vậy thì cứ từ từ, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đó thôi, Vương Tiếu Yên chỉ có thể rửa mắt mà chờ đợi.

"Chị Oánh, hay là em rủ Dương Minh, bữa nào đó chúng ta đi chơi?" Vương Tiếu Yên rốt cục không nhịn được nữa, hỏi.

"A?" Triệu Oánh sửng sốt, tuy rằng trong lòng nàng cũng đang nghĩ về Dương Minh, nhưng mà cũng lâm vào trong hồi ức xưa, nhớ lại những năm tháng cùng với Dương Minh khi ấy, cái này cũng đủ thần kỳ rồi, bây giờ hai người trở thành bạn học: "Từ bỏ đi."

"Sao lại thế?" Vương Tiếu Yên đã sớm đoán được Triệu Oánh sẽ nói như vậy, khẽ thở dài nói: "Chị Oánh, em nghĩ, chị cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là một chuyện tốt"

"Tình huống của chị. có chút phức tạp, không thể để cho Dương Minh khó xử được" Triệu Oánh cười khổ: "Giữa chị và Trần Mộng Nghiên. sợ rằng không dễ dàng nhu7v ậy."

Điều Triệu Oánh lo lắng nhất cũng chỉ có một cái, Trần Mộng Nghiên đã từng là học trò của nàng, tuy rằng bây giờ không còn, và bản thân nàng coi như cũng là bạn học của Dương Minh, nhưng mà cái đó không phải đã từng sao?

Tuy rằng bây giờ không giống thời cổ, Tiểu Long Nữ là sư phụ của Dương Quá, cả đời đều phải chịu sự nghi vấn của thế tục, nhưng mà Triệu Oánh sợ Trần Mộng Nghiên không nghĩ ra điểm này, cho nên mới chậm chạp không chịu tiến thêm bước nữa.

Vương Tiếu Yên thầm nghĩ, quả nhiên lại là Trần Mộng Nghiên, haizzz, nếu không phải vì Dương Minh, mình đã giết cô nàng này từ sớm rồi. nhưng mà, nghĩ ngược lại thì, nếu không vì Dương Minh, mình tự nhiên đi giết Trần Mộng Nghiên làm gì? không phải là quá đú đỡn rồi sao?

Vương Tiếu Yên lắc đầu vì cái tâm trạng mâu thuẫn của mình, cười khổ nói: "Haizzz, chuyện này em cũng không biết cách nào để giải quyết nữa. Hay là vậy đi, chị Oánh, chị cũng giống như em, làm tình nhân bí mật của Dương Minh đi"

"Chị khác em." Triệu Oánh khoát tay nói: "Trần Mộng Nghiên sẽ đề phòng chị, nhưng sẽ không đề phòng em, được rồi, chuyện này cứ để từ từ, bây giờ chị không muốn đau đầu vì nó nữa"

Vương Tiếu Yên nghe Triệu Oánh nói như vậy, cũng không nói thêm được gì nữa, có thể, Triệu Oánh có suy nghĩ riêng của mình cũng không chừng.

Còn Triệu Oánh, có suy nghĩ riêng chăng? Bây giờ nàng ta hoàn toàn đang bị mâu thuẫn dồn dập, Trần Mộng Nghiên cũng chỉ là một cái cớ mà thôi, mặc dù cũng là một nguyên nhân trong chuyện này, nhưng nó không quan trọng, quan trọng nhất chính là vấn đề tâm tính của mình.

Mình, sao không thể giống như Chu Giai Giai được, không quan tâm, cái gì cũng không quan tâm. Hết lần này đến lần khác mình đều để ý đến những cái được cái mất, những cái nhỏ nhặt nhất. haizzz, nhưng mà đây là tính cách của một người, sao có thể nói sửa là sửa được?

Nếu như mình quyết đoán như Chu Giai Giai, Triệu Oánh thầm nghĩ, lúc đầu khi Dương Minh biểu lộ với mình trong cái đêm trăng đó, mình khẳng định sẽ chấp nhận, sau đó ngày thứ hai đi làm thủ tục nghỉ việc! Nhưng mà. Triệu Oánh lại cảm thấy hận chính bản thân mình, hận mình và hắn không có một kết quả tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc